Edit: susublue
Nhìn Dung Lạc càng lúc càng tới gần, Mộc Yên đang nhếch môi đột nhiên hơi hạ xuống.
Cả người cô đều là máu của Mộc Cẩm, cô ta đã bị bảo an bế ra ngoài, Lâm Uyển sợ tới mức ngồi phịch xuống đất.
"Anh nhìn thấy gì rồi?" Cô nhìn anh chằm chằm, khóe môi nở nụ cười chế giễu, "Cảm thấy thế nào?"
Dung Lạc híp mắt lại, anh bước đến bên người cô rồi dùng sức bế cô lên.
Thấy cảnh tượng như vậy, Tạ Phong đứng ở lầu hai nở nụ cười chua sót, anh hiểu được ý của Mộc Yên, người luôn ác độc như cô mà cũng sợ người đàn ông của mình nhìn thấy bộ mặt này, diexxndaffnllequysdoon nguyên nhân rất đơn giản, vì cô để ý anh. Anh đang nghĩ nếu lúc này người đi đến chỗ cô là anh thì cô sẽ dùng cách thức uy hiếp bạo lực như trước để với anh. Dung Lạc vừa xuất hiện thì Tạ Phong liền cảm thấy mình thật sự không có cơ hội, bởi vì ngay cả người máu lạnh như cô mà cũng học được cách để ý cảm nhận của đối phương, khi đôi mắt đen nhánh như mưa bụi của cô nhìn thấy Dung Lạc, trong khoảnh khắc đó không hề có chút thô bạo. Cô thật sự thích Dung Lạc.
Ngoài khách sạn Rhino, chiếc Lamborghini màu trắng chìm trong bóng đêm.
Mộc Yên bị Dung Lạc ôm, khi đóng cửa xe, anh đã đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế, một nụ hôn mang theo hương vị bá đạo lại cố chấp đặt xuống môi cô. Một lần lại một lần, hôn rất mạnh mẽ, cô còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403178/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.