Edit: susublue
"Tiểu Yên, vì sao vừa thấy người đến là tôi thì em lại lập tức rời khỏi đó?" Đôi mắt phượng hẹp dài đầy vẻ đau lòng, nhìn Mộc Yên đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt Tạ Phong rất phức tạp.
"Tôi bỏ đi không liên quan đến Tạ Phong tiên sinh." Giọng nói lạnh lẽo như băng như một cây đao đâm thẳng vào lòng Tạ Phong.
"Em là trợ lý của tòa soạn Triêu Dương sao?" Khuôn mặt đẹp hơi nhăn, thu lại biểu cảm bi thương vừa rồi, trêu tức nói, "Nhà họ Dung còn bắt em ra ngoài kiếm tiền ư?"
" Chúng ta không quen." Lướt qua Tạ Phong, Mộc Yên không muốn nói nhiều với anh. Cô vốn không có hứng thú với vị trí trợ lý tổng thanh tra của tòa soạn Triêu Dương, bây giờ lại gặp Tạ Phong ở đây, dienxdafnllequysdoon nếu Dung Lạc không thích cô đi với Tạ Phong thì cô cũng không muốn ở đây lấy thông tin nữa, vì vậy vẫn nên nhanh chóng bỏ đi thì tốt hơn, nhưng mà lại không ngờ gặp anh ở đây.
Giỏi cho một câu chúng ta không quen, Tạ Phong không còn kiên nhẫn với Mộc Yên nữa, kéo tay trái của cô qua, giữ tay cô đè qua một bên xe, Mộc Yên nhíu mi nhanh chóng giãy dụa, nhưng lại không ngờ rằng Tạ Phong lại có sức quá lớn. Hơn nữa cánh tay trái của cô đã từng bị thương nên bị Tạ Phong giữ chặt ở phía sau thì không thể dùng sức được. Đáng chết, người đàn ông này còn biết nhược điểm của cô!
"Buông ra!" Mộc Yên lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403169/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.