Edit: susublue
Nhà tổ của Nhà họ Dung.
Từ từ tắt nước ấm của vòi hoa sen đi, toàn bộ quần áo trên người đều bị cởi ra.
Đưa lưng về phía thân thể mềm mại trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh tới thắt lưng thác nước, che khuất cái lưng trắng mịn, ngón tay thon dài cầm khăn tắm mềm mại lau hết bọt nước, dây lưng của chiếc váy ngủ mềm mại bằng bông được ngón tay to lộ rõ khớp xương cột rất khéo léo.
Bầu không khí mờ ám quyến rũ hoàn toàn biến mất, "Cục cưng, chúng ta có thể đi ra ngoài được rồi." Giọng nói khiêu gợi trầm thấp, hôn một cái xuống lông mi dày đậm, Mộc Yên chậm rãi mở mắt ra, rồi sau đó nhìn thấy Dung Lạc đang cười dịu dàng.
"Được." Vừa lên tiếng trả lời xong thì cô đã bị anh ôm lấy.
"Em có thể tự đi." Kéo cái áo trắng không nhiễm bụi trần của anh, Mộc Yên không chút để ý nói, còn có chút cố chấp.
" Cục cưng không thích anh ôm em sao?" Qua qúa trình lúc nãy, đôi mắt anh trở nên thâm thúy, cực kỳ u ám.
Mộc Yên lắc đầu thuận theo ý anh, cô chỉ không muốn mình càng ngày càng ỷ lại vào Dung Lạc mà thôi, từ khi cô sống ở đây thì ăn mặc ngủ nghỉ đều được anh thu xếp gọn gàng ngăn nắp. Săn sóc ấm áp, bề ngoài thì dịu dàng bên trong thì nhiệt tình, nóng bỏng thiêu cháy mọi sự rắn rỏi trong lòng người khác, rồi sau đó chỉ còn lại mềm mại. Mộc Yên không biết là khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403139/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.