Edit: susublue
Phòng khách Nhà họ Dung. Sau màn khảo nghiệm đầy ướt át.
Lúc Dung Lạc ôm Mộc Yên đi ra ngoài đã là hơn hai giờ trưa rồi.
"Anh, chị dâu nhỏ, đã lâu không gặp?" Mộc Yên nhìn người đang ngồi trên sô pha, khuôn mặt thì ngả ngớn, nụ cười lại có ý trêu tức, đây không phải Dung Ngữ đã đến Tây Tạng một thời gian thì còn có thể là ai.
"Đã lâu không gặp." Mộc Yên cười khẽ, thật ra cô có chút áy náy với Dung Ngữ, dù sao cũng là cô khiến Dung Ngữ bị Dung Lạc đưa đi Tây Tạng.
Dung Lạc nhìn Dung Ngữ, đôi mắt sâu thẳm rét lạnh, tất cả sự sắc bén đều bày ra bên ngoài làm cho cô không nhịn được mà rùng mình một cái.
"Chắc hai người vẫn chưa ăn cơm đúng không?" Nở một nụ cười cứng ngắc, Dung Ngữ vội vàng nói sang chuyện khác, không phải cô không biết anh cô mang thù cỡ nào. Có lẽ vì sự cố lần trước mà cô sẽ bị anh cô nhớ cả đời. Vất vả lắm mới trở về từ Tây Tạng, cô không muốn chọc anh ấy nữa, trừ phi cô sốt ruột muốn đi tìm chết.
Dung Trạch ăn chút điểm tâm liền đến studio, với tình hình như bây giờ thì Dung Ngữ phát hiện mình có chút lúng túng không biết nên ứng phó thế nào.
Thật là, lần trước cô cũng bị hãm hại, anh cô còn về dùng ánh mắt này tôi xa lạ này nhìn cô là sao? Ở Tây Tạng mấy tháng đã bị tra tấn không ra hình người rồi.
"Dung Ngữ, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403095/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.