Edit: susublue
Canh bí đao tôm khô trong nồi đang sôi sùng sục, nổi bọt trên lửa, toàn bộ những món đã nấu xong đã được bày ra đĩa rồi, những món Mộc Yên đều thanh đạm, khẩu vị nhẹ nhàng ngon miệng, ai nhìn vào cũng đều muốn ăn, nước miếng chảy ròng ròng.
"Đã có thể ăn cơm được rồi hả?" Dung Lạc nghiêng đầu nhìn Mộc Yên, nhẹ giọng hỏi.
Bởi vì cổ họng không phát ra được âm thanh nào nên Mộc Yên chỉ có thể gật đầu.
Thức ăn được bày ra bàn, A Cửu thấy vậy liền đi gọi Dung Trạch và Dung Ngữ tới dùng cơm.
Trên bàn cơm, hôm nay Dung Ngữ im lặng, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Mộc Yên, cảm thấy mình nói sai nhưng lại không dám nói xin lỗi trước mặt Dung Lạc.
Người như Dung Ngữ, có lời muốn nói nhưng không thể nói ra, chỉ có thể giấu ở trong lòng nên cảm thấy khó chịu muốn chết. Dung Trạch khinh bỉ nhìn Dung Ngữ, ý trên mặt rõ ràng: Ai kêu em nói lung tung, bây giờ khó chịu là đáng đời!
Từ trước đến nay Mộc Yên luôn yên tĩnh, cho nên việc cô bị đau cổ họng không thể nói chuyện cũng không ai phát hiện. Gần đây Dung Lạc bận rộn chuyện hợp tác với gia tộc Bernard ở Italy nên cũng lơ đãng không để ý vẻ mặt khác thường của Mộc Yên.
Bởi vì Mộc Yên bị phỏng ở cổ tay nên cô có thể kéo ống tay áo xuống để che, cô không muốn làm Dung Lạc lo lắng cho mình chỉ vì chút vết thương nhỏ này. Cô có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403073/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.