Trên đường hồi Ôn Cung, Ôn Thế Chiêu thỉnh thoảng lại nhớ tới nữ tử cưỡi tuấn mã màu nâu đỏ, cô nương kia chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi mà lại kiều diễm xinh đẹp đến vậy.
Nhưng lại không giống những nữ nhân mảnh mai tầm thường khác, nàng mặc một bộ hồng y, cưỡi trên bảo mã, từng cái vung tay nhấc chân đều hiện ra một ít anh khí của nữ tử.
Nghĩ đến đây, tâm tình Ôn Thế Chiêu có chút gợn sóng.
Thoáng bình tâm lại, nàng không khỏi có chút chờ mong, đi theo bên cạnh đội ngũ hiền hòa, có lẽ ngày mai sẽ gặp lại nhau ở trong hành cung.
Lúc nào cũng nghe người khác kể rằng nữ tử Tiêu Quốc tốt ra sao, nếu các nàng hữu duyên, nhất định phải kết bạn một phen, tận mắt chứng kiến phong thái của nữ tử Tiêu Quốc.
Trở lại Ôn Cung.
Vương huynh đi hồi bẩm phụ vương, Ôn Thế Chiêu đang đi dạo trong cung bỗng nhiên nghe được tiếng đàn uyển chuyển liên miên, lại đột nhiên cao thấp chập trùng, nhưng tiếng đàn lộ ra một tia tịch liêu tâm ý.
Ôn Thế Chiêu bước chân đình trệ, trầm ngâm một chút rồi đi đến nơi tiếng đàn phát ra.
Sau khi tiến vào hoa viên, rất xa trông thấy tại đình giữa Trì Thủy, một dáng người cao ngạo đang ngồi xếp bằng,
Nữ tử trong đình Trì Thủy, hai tay đánh đàn, ngón tay gẩy ra từng tiếng đàn, nàng khép hờ đôi mắt, vừa vặn say mê trong đó, không cách nào tự kiềm chế.
Ôn Thế Chiêu đến gần, vừa mới bước lên cầu thang đình trì, tiếng đàn liền dừng lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-quan-nhap-ung/249875/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.