Bầu trời u ám, Tiêu Thiều Quân đã rời đi.
Mặt trời mới mọc lơ lửng chân trời.
Ôn Thế Chiêu từ trong ôn nhu hương tỉnh lại, một bên giường đã không còn bóng dáng giai nhân, việc này đã nằm trong dự liệu, nàng ngồi dậy, đưa tay đặt lên chỗ giai nhân đã ngồi đêm qua, vẫn còn có chút hơi ấm.
Nữ nhân kia đã canh bên nàng một đêm.
Ôn Thế Chiêu lẳng lặng ngồi nửa ngày, trong mắt tràn ngập ý cười, khóe môi cong lên nở nụ cười.
Hôm nay là ngày đại hôn của Ôn Quốc Thái tử và Tiêu Quốc Trưởng Công chúa, toàn quốc chúc mừng, bách quan cùng chúc tụng.
Ôn Thái tử cưới Thái tử phi, đại điển sắc phong cùng với đại điển thành hôn, phồn lễ đông đảo, mỗi một cái đều không thể sai lầm khiến Ôn Thái tử không thoát thân được, trong lòng lại nhớ Tứ hoàng đệ, thế là sáng sớm liền phân phó Tuần Ân tới đón Tứ hoàng đệ hồi Ôn Cung.
Tứ hoàng tử bị thương rất nặng, hành động bất tiện, hoàng niện trực tiếp đứng ở trước cửa tẩm điện của nàng.
Sau khi thu thập thỏa đáng, Ôn Thế Chiêu đứng lặng trước cửa một lúc lâu, chậm chạp không lên hoàng niện.
Tuần Ân trong lòng biết Ôn Thế Chiêu đang chờ một người, cũng không thúc giục mà chỉ đứng bên cạnh hoàng niện kiên nhẫn chờ đợi.
Ước chừng nửa canh giờ, mãi đến khi có thị vệ trong cung tới cùng Tuần Ân thì thầm một phen, hắn mới phất tay để thị vệ lui xuống, thoáng chần chờ một chút, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-quan-nhap-ung/2109815/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.