Khi cõng cô về nhà, cô đã gục lên vai anh ngủ say.
Máy sưởi dưới sàn đã được dì giúp việc mở sẵn từ trước, anh đặt cô nằm lên giường mình, sau đó đắp chăn ngay ngắn cho cô.
Chiếc vali màu vàng cô mang theo vẫn nằm ở phòng khách.
Dường như ý nghĩa của nó vào giờ phút này hoàn toàn khác biệt.
Anh đi đến, lần đầu tiên anh nhận thức được khi cánh cổng thông tin mở rộng quá mức thì sẽ thật sự khiến con người ta mất đi năng lực phản ứng, trái tim đã tê liệt hoàn toàn, cánh tay cũng như vậy, vô số suy nghĩ tuôn ra hoành hành, muốn lên tiếng nhưng không thể thốt ra một lời nào.
Trong khoảnh khắc ấy, anh bỗng nhận ra nhân sinh của mình cằn cỗi đến nhường nào.
Lần đầu tiên nhận được cúp cũng chẳng cảm thấy hư ảo như giờ phút này. Anh chợt nhớ lại cuốn sổ cô đưa trước lúc rời đi, anh vẫn luôn mang theo nó bên mình, ngày hôm qua anh còn nghĩ nếu không nhớ mật khẩu thì tại sao cô lại muốn đưa nó cho anh? Nhưng bây giờ thì không như vậy nữa.
Anh phủi nhẹ bìa cuốn sổ dù rằng trên đó chẳng có chút bụi. Cô nói đây là cuốn sổ cô mua năm lớp 11, chỉ được đặt mật khẩu một lần, đặt rồi thì không thay đổi được nữa.
0, 6, 1, 6.
Anh xoay các con số mật khẩu vào với suy nghĩ rối bời, thậm chí còn không có suy luận logic gì cả nhưng sau khi anh nhập mật khẩu, chiếc ổ khóa cạch một tiếng, là tiếng mở ra —
Ngày 16
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-ha/3763807/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.