Trình Lương thực sự bị gãy xương, lúc ngã ra sau trong vô thức dùng bả vai đỡ để bảo vệ bàn tay kết quả là gãy xương đòn. 
Bản năng bảo vệ bàn tay của bác sĩ phẫu thuật khiến Trình Lương trên đường vào phòng cấp cứu hận không thể đổi nghề ngay lập tức, nhưng anh không dám, bởi vì cái mông chủ nhiệm Lâm đi phía sau anh trên mặt tràn đầy cảm giác tội lỗi, đầy mồ hôi và huyết áp cũng tăng vọt. 
"Em đừng lo!" Mặt chủ nhiệm Lâm đầy lo lắng không có chút sức thuyết phục nào an ủi Trình Lương, "Thầy sẽ lôi chủ nhiệm khoa chỉnh hình ra, chúng ta sẽ cấp cứu kịp thời, phẫu thuật cố định tốt sẽ không sao đâu!" 
"Thầy biết em nghĩ gì." Chủ nhiệm Lâm lại nói: "Chuyện dự án này là trách thầy, là thầy suy nghĩ không chu đáo, thầy sẽ lấy lại công bằng cho em, còn em cứ yên tâm dưỡng bệnh. Nhìn em lúc nãy vẫn nhớ bảo vệ tay, rõ ràng em chính là trời sinh phải làm bác sĩ phẫu thuật, em chính là hạt giống còn thầy sẽ bảo vệ em phát triển thành cây đại thụ!" 
Trình Lương đang nằm trên giường nghĩ đến chuyện có nên muối cá cả đời hay không mà rùng mình. 
"Thầy đã liên lạc với bố mẹ em rồi." Chủ nhiệm Lâm không ngừng cố gắng, "Mẹ em nói sẽ tới ngay, đừng lo lắng, không sao cả, lần này thầy sẽ cho em một kỳ nghỉ dài!" 
Trình Lương nghĩ đến cái miệng cằn nhằn không biết mệt mỏi của mẹ, tuyệt vọng nhắm mắt lại giấu đi những giọt nước nơi khóe mắt. 
*** 
Chủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-ha/1086423/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.