Editor: Thanh Du
*****
Lý Uyên đứng trong trướng, đưa tay vén lên một góc trướng môn, nhìn đăm đăm ra ngoài rất lâu. Bên ngoài nhân mã đã tập hợp ngay hàng thẳng lối, sẵn sàng xuất phát.
Bùi Tịch ngồi trong trướng, trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy, bước đến sau lưng ông, khẽ nói: “Quốc công xin chớ lo lắng, hai vị công tử là người hiền tất được trời giúp, nhất định gặp dữ hóa lành.”
Lý Uyên quay đầu nhìn ông ta, nhếch miệng cười khổ: “Bùi giám bắt đầu lấy những lời hoang đường thế này để an ủi ta từ khi nào vậy?”
Bùi Tịch vái một vái, đáp: “Nếu nói lý lẽ thì vừa rồi mọi người đã nói rất rõ ràng, hẳn quốc công là người thấu đáo hơn ai hết, thần có nhắc lại cũng dư thừa, chẳng thà đổi cách nói khác.”
“Tâm tư linh mẫn (*) của Bùi giám quả nhiên không giống kẻ tầm thường,” Lý Uyên cười nói, rồi lại tiếp tục lắc đầu thở dài, “Chỉ mong lần này…… hai đứa nó thật sự được may mắn như lời Bùi giám.”
(*) Nguyên văn là “Thất khiếu linh lung tâm” (七窍玲珑心) ám chỉ những người có tâm tư thuần khiết, giao hòa với tự nhiên, hiểu thấu tiếng lòng của vạn vật, nói nôm na ra là thấu hiểu lòng người đó. Thực tế Bùi Tịch là người tâm lý, cực kỳ ăn dơ với Lý Uyên, sau này dù lên làm vua nhưng Lý Uyên vẫn cư xử rất thân mật với ông ta, gần như không còn khoảng cách quân thần. Có thể coi ông ta là tri âm tri kỷ của Lý Uyên:”> *quăng hint*
Đúng lúc này, một thiên tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong/178951/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.