Đại quân Lý Thế Dân một đường đông tiến, thế như chẻ tre, đúng là thuận lợi ngoài dự đoán. Do Vương Thế Sung bụng dạ hẹp hòi, không tự tin vào bản thân lại mất lòng người nên quân Đường đi qua mười thành trì thì có đến bảy tám mở cổng đầu hàng, chưa hao tổn nhiều binh tốt đã tiến thẳng đến ngoại thành Lạc Dương.
Bấy giờ đã là tháng mười năm Vũ Đức thứ ba.
Vương Thế Sung thấy tình thế không ổn liền chủ động phái sứ giả mời Lý Thế Dân đến gặp mặt. Lý Thế Dân dù không hề muốn hoà đàm nhưng trước mắt cũng vờ đồng ý, chỉ coi như một lần thăm dò suy nghĩ của hắn.
Ba ngày sau, hai bên đều mang theo nhân mã đến hội họp hai bên bờ Lạc Thủy.
Lý Thế Dân vận giáp cứng, áo choàng màu lam phần phật tung bay sau lưng. Thấy người cầm đầu phía đối diện, hắn bước nhanh lên trước, đè chuôi kiếm bên hông, nhưng vẫn chưa mở miệng.
Vương Thế Sung ở bờ bên kia thấy vậy liền tiến lên hỏi: “Vị này hẳn là Tần vương Lý Thế Dân?”
Lý Thế Dân khẽ hất cằm, đáp: “Phải.”
Dù trong thâm tâm Vương Thế Sung có phần coi thường thằng nhóc miệng còn hôi sữa này, nhưng đã sống an ổn ở mảnh đất này rồi, hắn thật sự không muốn hao người tốn của vào chiến tranh nữa. Cho nên lúc này hắn cũng bất chấp rất nhiều cử chỉ có phần kiêu ngạo của đối phương mà nói tiếp: “Trịnh (*) giữ Hà Nam, Đường chiếm Quan Trung, ta chưa từng cướp nửa mẫu đất của Quan Trung ngươi, cớ sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong/1571040/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.