Lý Thế Dân thu lại ý cười, nheo mắt, chậm rãi quan sát người trước mặt. Hồi lâu mới hỏi: “Ngươi…… chính là Ngụy Trưng?”
“Chính là thần.” Ngụy Trưng nghe vậy lại vái dài, cử chỉ đã không còn khinh cuồng tự cao như xưa mà trở nên đặc biệt nhu thuận.
Y cố ý cúp mắt, không nhìn thẳng vào Lý Thế Dân, mà Lý Thế Dân lại chỉ lẳng lặng nhìn y chằm chằm. Trầm mặc nửa khắc, thấy y cũng không có điểm nào bất thường mới thoáng buông lỏng cảnh giác, tựa tiếu phi tiếu: “Ngụy đại nhân…… bản vương ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Không dám.” Ngụy Trưng khiêm tốn đáp, lúc này mới ngước mắt lên, chỉ thấy Lý Thế Dân tuy nói chuyện với mình nhưng mắt lại nhìn Lý Kiến Thành đăm đăm. Y khẽ ngập ngừng rồi tiếp, “Thật ra trong những lần trò chuyện thâu đêm với thái tử điện hạ, thần đã nghe danh Tần vương, có thể nói là như sét đánh ngang tai.”
Lý Thế Dân nghe vậy, đột ngột ngẩng đầu nhìn y. Nhưng Ngụy Trưng đã lơ đãng tránh đi, nhìn sang Lý Kiến Thành bằng ánh mắt hàm chứa ý cười, lại nói: “Ngụy Trưng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, may mắn lọt vào mắt xanh của điện hạ quả là phúc ba đời.” Dứt lời lại cúi người xuống vái.
Giọng điệu y tỏ ra vô cùng tha thiết, khiến cho Lý Thế Dân đột ngột biến sắc.
Ban đầu Lý Kiến Thành nghe vậy cũng ngẩn người, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra. Anh nhìn Ngụy Trưng, lắc đầu nhíu mày: “Tiên sinh……”
Lời còn chưa dứt, đã bị Lý Thế Dân đột ngột cắt ngang.
“Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong/1571031/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.