Chỉ có tên đầu trọc nhìn ánh mắt ngốc nghếch đầy ham học của đồ đệ nhà mình mà cười nói: “Có giải thích cho hắn, hắn cũng không hiểu. Vậy thì giải thích làm gì cho tốn nước miếng!”
Lý Đại Hùng tức ói máu.
Các thôn dân đã nhận ra mình bị Cố Duệ gài bẫy. Nhưng nhìn ánh mắt cười như không cười của cô, bọn họ vẫn cảm thấy hơi e ngại. Cô ta không phải quỷ nữ Vương Tinh thật sao?
Con ngốc này từ khi nào thì khôn lên rồi…
Chú ba Vương biết mình đã bị mất thế, chỉ có thể thành thật khai báo.
Trong thôn Tiểu Dương, Vương Tinh là một cô gái khá được. Cô ta vừa trẻ đẹp vừa có đôi bàn tay khéo léo nên khá được lòng mọi người. Không may là bố mẹ mất sớm, nên cô ta không có ai làm chủ cho chuyện hôn nhân của mình. Ban đầu, đám người chú ba Vương còn muốn làm mai cho cô ta nhưng cô ta sống chết không chịu, hở một chút là đòi sống đòi chết. Vì thế, đám người chú ba Vương đành phải để mặc cô ta như thế cho đến năm mười chín, hai mươi tuổi…
Cố Duệ đứng ở một bên cảm khái. Ở cổ đại, mới chờ đến năm mười chín, hai mươi tuổi đã bảo là phí hoài tuổi thanh xuân, vậy đám gái ế ba mươi, bốn mươi tuổi ở hiện đại thì sẽ bị nói là gì đây…
Nhưng mà, xã hội thời Đường không quá hà khắc với phụ nữ như các thời đại khác. Người hơn hai mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình có khá nhiều, cũng không thiếu người hòa ly (*),
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/52915/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.