Chương trước
Chương sau
Trước lò hương, hương khói nghi ngút, Đao Phong đứng ở bên cạnh, nhìn tên đầu trọc rời khỏi, âm thanh lạnh nhạt: “Người này không biết lai lịch thế nào, tác phong bừa bãi, hẳn là Hàng Sư tán tu, không biết nhặt được vận may ở đâu mà lại được ưu ái vậy.”

“Bất kể là người nào, bất kể là vận may thế nào, bạch hạc đã xuất hiện rồi, là cố nhân của vị đó, đừng để ý đến nữa.”

Chưởng môn Thần Tiêu phái Lâm Cạnh không quá để ý đến chuyện này, nhưng Đao Phong đột nhiên nhớ ra: “Cũng rất kỳ quái, đã là cố nhân, thế nhưng hắn không tự mình lên đó, mà để cho ba người trẻ tuổi đi lên.” 

“Hả?” Lâm Cạnh chau mày, vuốt vuốt râu rồi nhìn về ngọn núi phía bắc, cuối cùng phất tay áo xoay người.

“Vậy hãy căn dặn các thuộc hạ và đệ tử lưu ý một chút.”

Bọn hắn không biết được, tên đầu trọc kia sau khi xuống núi, dáng vẻ say rượu cà lơ phất phơ đã tản đi, hắn nhìn về ngọn núi phía bắc, vẻ mặt khó hiểu, cuối cùng cúi đầu cười khổ. 

---

Ba người Cố Duệ thật sự sợ bị tên đầu trọc kia làm liên lụy, sợ bị nữ thần kia róc da rút gân bọn họ.

Nhưng nữ thần nói xong thì không quan tâm đến bọn họ nữa, tự mình đi vào trong lầu trúc, một bước chân liền bước ra xa trăm dặm, thật là giống quỷ. 

Quá lợi hại, quá đáng sợ!

Ba người chờ đến khi mặt trời xuống núi cũng không thấy đối phương ngó ngàng gì đến, bởi vì kiêng kị nên họ cũng không dám bỏ chạy, cuối cùng nhịn không nổi nữa.

Đói! Hơn nữa, sau khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ giảm xuống, rất lạnh! 

“Không quan tâm nữa, thò đầu ra cũng một đao, rụt đầu lại cũng một đao, đi thôi!”

Ba người Cố Duệ chủ động tiến vào rừng trúc, đến lầu trúc rồi, khụ, con bạch hạc đang nghỉ ngơi bên trong nhìn bọn họ... không quan tâm.

Hơ, vậy đây là đồng ý rồi nhé! 

Ba người tiến vào trong phòng.

Trong phòng đã đốt nến, ánh sáng tỏa ra, nhưng nhiệt độ vẫn rất lạnh, Cố Duệ dò xét một lúc, không nhìn thấy tung tích nữ thần, cô liền chạy đến trước mặt bạch hạc.

“Tiểu Bạch, có lạnh không?” 

Bạch hạc nhìn Cố Duệ, lắc đầu.

Cố Duệ tiếp tục nói: “Tôi đốt lò lửa có được không?”

Bạch hạc vẫn là lắc đầu. 

Cố Duệ: “Ngươi không trả lời vậy xem như là đồng ý rồi nha, ngươi thật tốt, cám ơn nha!”

Bạch hạc: Bổn điêu ta là lắc đầu, lắc đầu đó!!!

Trên thế gian này sao lại có loại người mặt dày vô sỉ như vậy, công khai ức hiếp chim! 

Cố Duệ không để ý đến bạch hạc, sai Đại Hùng đi vào rừng trúc nhặt củi khô, lấy lò lửa ở trong phòng đốt lửa lên, ánh lửa cháy bập bùng, ba người ngồi xung quanh lò lửa, ấm, thật ấm áp!

“Ấm áp sinh dục vọng, Khỉ này, tôi đói.” Lý Đại Hùng khoanh chân cất tiếng.

Cố Duệ và Yêu Yêu nhất thời run tay, đây là cách dùng từ kiểu gì vậy? 

“Tôi cũng đói rồi, có gì ăn không?”

Ba người tìm trong tay nải, chỉ còn lại một ít bánh mì.

Ài, không được rồi, sắp đói chết rồi. 

“Trong núi này cũng có chim thú, lúc chúng ta lên núi có nhìn thấy, nhưng mà trong Thần Tiêu sơn có người của môn phái giám sát, không tiện ra tay...”

Cố Duệ và Lý Đại Hùng lẳng lặng nhìn về phía sân.

Ở đó có một con bạch hạc trắng mập, nếu như vặt lông, đặt lên lửa nướng... 

Hai người ánh mắt đều phát ra ánh sáng xanh.

Bạch hạc đang nghỉ ngơi dường như cảm thấy có gì đó, giật mình nhìn sang liền mắt gặp ánh mắt của hai tên thổ tặc, ánh mắt đó ngập tràn thâm tình.

Bạch hạc: “...” 

Khụ khụ, Yêu Yêu ho hai tiếng thức tỉnh hai người.

Ài, con bạch hạc này không thể ăn, làm sao đây?

Cố Duệ đột nhiên đứng dậy: “Các người ở đây chờ, tôi đi tìm nàng ta.” 

Cố Duệ nói xong liền chạy vào trong lầu gác, lầu gác này tuy lớn, nhưng gian phòng không nhiều lắm, dường như không có nhiều người ở đây, thế nhưng mỗi phòng đều được bố trí rất rộng rãi thông thoáng, nào là hoa phòng, thư phòng,...

Cái lớn nhất ắt hẳn là phòng tu luyện.

Cố Duệ vừa nhìn liền biết ngay kết cấu, xoay bước một cái liền đến ngay thư phòng. 

Hiện tại đây không phải là thời gian thích hợp để tu luyện.

Vậy chính là...

Cửa thư phòng mở rộng, người Cố Duệ muốn tìm đang nằm trên chiếc ghế dựa, dáng người thon thả, bàn tay đang lật trang sách, xung quanh không có nến, nhưng cả gian phòng đều sáng như ban ngày, Cố Duệ còn tưởng rằng căn phòng này có đèn neon nữa. 

Nhìn kỹ mới thấy trong không khí có những con chuồn chuồn tre đang lơ lửng, thân người những con chuồn chuồn tre này phát ra ánh sáng trắng, chỉ cần một con đã đủ sáng rồi, huống hồ ở đây có đến bốn năm con.

Đây là thuật pháp gì, quá lợi hại!

Cố Duệ đứng ngoài cửa một lúc, cô không bước vô mà cất tiếng nói: “Thanh Nguyệt tiền bối, ba người chúng tôi đói rồi.” 

Thẩm Thanh Nguyệt ngay cả quyển sách cũng không bỏ xuống: “Đói thì đi tìm đồ ăn đi, tìm ta làm gì.”

Cố Duệ cảm thấy nữ thần này quá cách xa khói lửa nhân gian rồi, nói nghe thật dễ dàng.

“Nơi này của người rất lớn, nhưng lại chẳng có gì ăn cả, chỉ có một con bạch hạc ở trong sân...” 

“Ngươi muốn ăn Tiểu Bạch?” Thẩm Thanh Nguyệt vẫn hời hợt như cũ.

Cố Duệ giật mình, che miệng vờ khó xử: “Đâu có, người ta đâu dám, tiền bối thật thích nói đùa.”

“Cũng may là ngươi không dám, Tiểu Bạch ba ngày trước vừa mới hàng diệt một con hổ yêu.” 

Con chim béo kia lợi hại vậy sao? Cố Duệ rùng mình, vẻ mặt xấu hổ: “Tiền bối và sư phụ có thù oán với nhau, không biết ngày sau muốn đối phó thế nào với chúng tôi.”

Thẩm Thanh Nguyệt đặt quyển sách xuống, dường như có điều suy nghĩ: “Ta vẫn chưa nghĩ xong, chờ ta xong việc rồi hẵng nói, hôm nay các người có thể ăn no một chút, quỷ đói rất là xúi quẩy.

Cố Duệ: Nữ thần tha mạng!

---

Nữ thần đã nói như vậy rồi, Cố Duệ suy nghĩ một lát, không nói thêm gì nữa, cô rời đi, mang theo hai người Yêu Yêu đến nhà bếp.

Căn nhà bếp này có rất nhiều đồ ăn, hơn nữa nguyên liệu đều vô cùng tươi ngon hiếm lạ, Yêu Yêu nấu chính, Cố Duệ phụ giúp, Lý Đại Hùng nhóm lửa, ba người kết hợp vô cùng ăn ý, làm ra một bàn mười mấy món ăn. 

Yêu Yêu hỏi Cố Duệ: “Nhiều như vậy, chúng ta ăn không hết đâu.”

Cố Duệ: “Bữa cơm chém đầu đó, không cần biết ăn có hết không, ăn cho sảng khoái là được rồi!”

Lý Đại Hùng: “Khỉ này! Đừng có dọa tôi!” 

Cố Duệ cũng chỉ là đùa cho vui thôi: “Được rồi, kêu gào cái gì, ăn đi, tôi đi chút rồi về.”

Cô vừa nói xong, trước mặt liền được đưa đến một dĩa rau cải thanh đạm trang trí tao nhã vừa mới nấu xong, là Yêu Yêu.

Cố Duệ mỉm cười, nhận lấy cái khay, đặt hai món ăn và một món canh lên, lúc xoay người đi còn đá Lý Đại Hùng một cái. 

“Đem cá đến cho bạch hạc trước đã.”

---

Trong thư phòng, Thẩm Thanh Nguyệt vẫn đang ngồi viết chữ. 

Nhìn thấy Cố Duệ mang cơm đến, có chút kinh ngạc, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ nhìn Cố Duệ bước lại.

Đồ ăn đặt một bên bàn.

“Đây là hối lộ xin tha mạng?” Cô vẫn cầm bút viết chữ, ngữ khí rất nhẹ nhàng. 

Cố Duệ gật đầu: “Đúng vậy!”

“Ngươi rất thẳng thắn.”

“Tôi sợ chết.” Cố Duệ ôm khay đồ ăn đi đến trước mặt Thẩm Thanh Nguyệt, cung kính nói: “Tiền bối mời dùng.” 

“Không cần chuẩn bị đồ ăn cho Tiểu Bạch, nó trước giờ chỉ ăn rau quả tươi, không ăn mặn.”

Bước chân Cố Duệ khựng lại: “Nó không ăn thì để Đại Hùng ăn là được rồi.”

Sau đó cô bước đi. 

Thẩm Thanh Nguyệt ngước mắt nhìn bóng lưng Cố Duệ rời đi, chân mày hơi cong lại, vẫn tiếp tục viết chữ.

Nhưng cô không phải là người thích lãng phí thức ăn, huống hồ còn là người khác đưa tới.

Bất kể thân phận của ba người kia thế nào... Cô cuối cùng cũng đặt bút xuống, đi đến trước bàn ăn, nhìn món ăn và món bánh hương sắc hoàn mỹ kia. 

Cô trầm ngâm một lúc rồi cầm đũa lên.

Phía bên kia, ba người Cố Duệ cũng bắt đầu ăn cơm, còn bạch hạc có ăn hay không bọn họ không quan tâm.

Sau khi ăn xong, Lý Đại Hùng vẫn còn nhớ đến dĩa cá, bước ra nhìn thử, nhất thời đứng hình. 

“Khỉ này, Khỉ này, không phải cô nói là con chim béo kia không ăn mặn sao, cá đâu rồi!”

Cố Duệ nghe vậy liền ra nhìn thử, con cá lớn trên chiếc dĩa đã không thấy tăm hơi.

Chỉ còn lại chiếc dĩa trống không. 

“Con chim này ăn cá? Cô ấy không phải nói nó không ăn sao?” Cố Duệ lẩm bẩm, nhưng lại nhìn thấy bạch hạc cao ngạo lạnh lùng đứng ở đó, đối diện với ánh mắt hồ nghi của mọi người, nó lạnh lùng dùng bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp vẽ ra hình một con mèo.

Lý Đại Hùng: “Ý của nó là có mèo đến tha đi? Con mèo này thành tinh rồi sao? Miêu yêu?”

Cố Duệ: “Đây là mèo? Sao tôi lại nhìn thấy giống chuột vậy.” 

Ba người còn đang nghi hoặc thì bạch hạc ợ một cái.

Nó... ợ rồi.

Ba người Cố Duệ: “...” 

Thẩm Thanh Nguyệt đang ở một nơi không xa mang khay đồ ăn đi lại: “...”

Cô đột nhiên có một loại dự cảm, ngày sau Bắc Trúc Phong này ắt hẳn sẽ biến động lớn.

Còn về ba đệ tử của tỷ phu này... cô nhìn Cố Duệ. 

Ngay đêm đầu tiên đã làm vấy bẩn Tiểu Bạch, người này đúng là mối họa.

Có thể trả hàng lại không?

---

Cố Duệ không biết cô hao tâm tổn sức muốn em vợ của sư phụ tha cho cô một mạng cuối cùng lại khiến người ta cho rằng cô là một mối họa, nếu như biết, chắc hẳn chẳng thể nào nuốt trôi giấc mộng đêm nay.

Hừng sáng hôm sau, Yêu Yêu dậy sớm giặt đồ nấu cơm, Thẩm Thanh Nguyệt nhìn thấy, cũng không nói gì, chỉ là Yêu Yêu nghĩ một chút, vẫn là nên đi gọi hai người Cố Duệ dậy.

Khi hai người Cố Duệ tỉnh dậy, Thẩm Thanh Nguyệt đã ăn xong bữa sáng, nhìn thấy hai người cũng không có biểu cảm gì đặc biệt. 

Hai người ăn xong bữa sáng, liền nghe thấy người bên kia cất tiếng nói.

“Tuy là cho lưu lại, nhưng ta cũng không có kiên nhẫn đi thu dọn giúp người, trong núi ta có thể trông chừng, nhưng ra khỏi núi thì phải dựa vào bản thân.”

Đây là muốn nói bọn họ không nên tùy tiện ra khỏi núi? 

Ài, lại phải ở lì trong núi hai ba năm sao?

Cố Duệ nhớ lại những ngày tháng ở Khuê Sơn, nhưng cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể đáp ứng: “Tiền bối yên tâm, bọn ta sẽ ngoan ngoãn ở lại đây.”

Không ngờ người ta lại nói: “Các người cứ xuất hiện trước mắt ta, rất phiền.” 

Cố Duệ và Lý Đại Hùng: Vậy bọn ta phải hóa thành tro bụi sao? Xin nữ thần bớt náo loạn!

“Vậy nên phải giao cho các ngươi một ít việc để làm.” Thẩm Thanh Nguyệt một tay chống má, ngón tay gõ lên mặt bàn, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Nghe nói Khuê Sơn các người có cái gì gọi là Thiết Nhân Tam Hạng?”

Cố Duệ đột nhiên có một loại dự cảm không lành. 

Nữ nhân này không phải là muốn...

Khi Cố Duệ và Lý Đại Hùng nhìn thấy núi đao biển lửa phiên bản pháp thuật, cả hai nhất thời đều sụp đổ.

Thế nhưng sau đó lại nghe Thẩm Thanh Nguyệt nói hiện nay cô ta khá bận, nên chỉ tùy tiện giày vò vậy thôi, chờ đến khi cô ta rảnh rỗi rồi, nhất định sẽ xem xét tỉ mỉ. 

Cố Duệ thật sự sụp đổ.

Bây giờ có thể về lại Khuê Sơn không?

---

Lạc Dương.

Lư Dịch Chi nhìn Thanh Vũ, nghe hắn báo cáo sự tình, anh vừa phê chuẩn công văn Đại Lý Tự, vừa lắng nghe, một công đôi việc.

Chờ Thanh Vũ nói xong, anh buông bút xuống, gấp công văn lại để sang một bên, nhìn Thanh Vũ. 

“Ngươi làm rất tốt, cây cung đó tặng cho Lý Đại Hùng rất thích hợp.”

Thanh Vũ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút âu lo: “Chỉ là Cố cô nương hiện đang cầm linh khí thước ngọc kia, trong cảnh giới U Châu không ít Hàng Sư đã dấy lên tâm tư, lùng sục khắp nơi tìm tung tích của cô nương ấy, đặc biệt là Bắc Đường... Bọn họ nói Hàng Khí Khuê Sơn có được đáng ra thuộc về Bắc Đường, một số tán tu bị bọn họ mua chuộc, bắt đầu thổi phồng công trạng chiến đấu của đám người Bắc Đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.