Tên đầu trọc cười chế nhạo nói: “Con cương thi này được nuôi dưỡng hơn mấy trăm năm, được rồi, không nói chuyện mấy trăm năm trước, lúc đó Bắc Đường các người còn chưa hình thành. Nhưng mấy năm nay, trong cảnh giới U Châu nhiều lần xảy ra chuyện Hàng Sư bị mất tích ở nơi này, chuyện kỳ quặc như vậy, Bắc Đường các người tự xưng là U Châu đệ nhất Hàng Phái, lẽ ra phải xông vào phụ trách mới đúng chứ, vậy mà chẳng hề thấy các người điều tra cái gì! Sau đó, Khuê Sơn bọn ta, một môn phái vô danh tiểu tốt, nhìn thấy người Ẩn Nguyệt thôn quá đáng thương, lại không có tiền, nhiều lần đến cầu xin, bọn ta thật sự không nỡ nhẫn tâm nên mới lặn lội đến đây. Đụng phải chuyện này, mấy lần đều xém chết, tận mắt nhìn thấy Nhạc cô nương và mấy người Bắc Đường các người toàn bộ đều trận vong ở đây, ta đành phải cắn răng đem Thiên Tuyết Thiền tổ truyền của phái Khuê Sơn ra cứu giúp, vậy nhưng vẫn không thể cản được con cương thi kia hình thành, khó khăn lắm mới có thể chạy thoát thân ra đây! Còn về Hàng Khí gì đó, là do hai đồ đệ ngoan của ta lo lắng ta gặp nguy hiểm, quyết định xông vào trong lăng mộ tìm sư phụ, trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm, may mắn cùng Bạch tiểu huynh đệ của quý phái cùng Nhạc cô nương lấy được Hàng Khí, ngươi xem, đồ đệ của ta thân trúng thi độc, thiếu tí nữa là đã mất mạng rồi.”
Nói nhiều lời như vậy, nhưng tóm lại thì ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713258/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.