Chương trước
Chương sau
“Tàng hàng hi binh vu trì thượng các, hữu duyên giả thủ chi thượng thất tinh.” (1)

Hàng chữ này khắc trên cây trụ gỗ, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa.

Đám người Trịnh Khải không biết nói gì, Nhạc Nhu cũng cười khổ.

Thật đúng là chỉ thấy cây không thấy rừng.

“Thất tinh? Ý là có bảy cây hàng binh hả? Chính ở trong đống binh khí phàm nhân kia?” Lý Đại Hùng vẫn còn cầm thanh bảo đao vừa xem lúc nãy, nói nhỏ với Cố Duệ: “Nếu như vậy, Khỉ này, lúc nãy biết trước như thế cô đừng nhắc nhở mấy người kia, chỉ cần mấy người chúng ta biết là được rồi!”

Cố Duệ bĩu môi: “Anh tưởng tôi tình nguyện chắc, đối phương người đông như vậy, tôi hiện giờ đang bị thương, nếu như đánh nhau chúng ta có đường thắng sao?”

“Không thể nào, Nhạc Nhu và Bạch Ngọc Đường có thể dọn sạch bọn họ…”

“Cô ấy vẫn còn đang bị thương, thực lực không thể phát huy hết, nếu như đánh nhau, đối phương sẽ không trực tiếp động thủ với Nhạc Nhu cành vàng lá ngọc, mà trước tiên sẽ đi thu thập chúng ta. Còn tên Bạch Ngọc Đường kia, anh nghĩ là hắn sẽ quan tâm đến sống chết của hai người chúng ta sao?”

Lý Đại Hùng vừa nghĩ đến cái tên Bạch Ngọc Đường mặt không cảm xúc kia liền hừ một tiếng, đương nhiên hắn sẽ chẳng quan tâm!

“Nếu như hắn không quan tâm, thì dù cho hắn có mạnh như Tam Thanh Lão Tổ cũng có tác dụng cái rắm gì! Huống hồ cái trụ gỗ kia, chờ một hồi thì người có mắt đều có thể phát hiện ra, nói với không nói cũng như nhau thôi, chi bằng mọi người cùng hưởng, như vậy mới là có lợi nhất cho chúng ta.”

Điều Cố Duệ không nói ra là, ở đây có tổng cộng bảy món, hai bên mỗi bên ba món, một món tất nhiên thuộc về Bạch Ngọc Đường, bọn họ bên này ba món, Nhạc Nhu khẳng định lấy một món, còn hai món, dù phân phối thế nào thì cũng sẽ có một món thuộc về bọn họ.

Đây chính là phương thức phân phối khá an toàn và ổn thỏa trước mắt, nếu như đám người Trịnh Khải não không bị úng nước thì sẽ biết cách kiềm chế lại, nếu không cá chết lưới rách, kẻ chết cuối cùng chính là bọn họ… Bạch Ngọc Đường sẽ làm ngư ông đắc lợi.

Dù sao thì Cố Duệ cũng không có lòng tham, cô hiện đang được Lý Đại Hùng cõng trên lưng đi kiểm tra mấy cái binh khí đặt trên giá, xem đi xem lại cũng không nhìn ra được, không biết người thiết kế dùng phương pháp gì mà có thể che giấu Hàng Văn trên Hàng Khí.

Nhạc Nhu và Bạch Ngọc Đường dường như cũng không có cách.

Như vậy chỉ có thể dựa vào may mắn? Tuy rằng tình trạng thân thể của Cố Duệ không được tốt, nhưng sức hấp dẫn của Hàng Khí đối với cô rất lớn, cô nắm lấy những Hàng Khí mình đã lựa chọn, bên tai truyền đến tiếng thì thầm của Lý Đại Hùng: “Sư phụ từng nói mỗi một thanh Hàng Khí đều có ý chí riêng biệt của nó, chúng nó sẽ chọn người, Khỉ, chúng ta phải dùng tâm cảm hóa chúng nó…”

Cố Duệ không kịp đề phòng, bị tên thô lỗ không có văn hóa Lý Đại Hùng nhét cho một chén chicken soup for the soul, chỉ có thể trợn trừng hai mắt.

Chọn lựa, chọn lựa, cô cảm thấy thân thể không được thoải mái… Thi độc bắt đầu hoạt động rồi.

Trái tim cô chùng xuống, bảo Lý Đại Hùng đưa cô đến một góc, những người khác vẫn còn đang chọn Hàng Khí, không ai để ý đến cô, chỉ có Nhạc Nhu tiến đến hỏi thăm…

Vẻ mặt Cố Duệ vô cùng yếu ớt, giọng nói lại càng yếu ớt hơn: “Tôi hết khí lực rồi, Nhạc mỹ nhân, cô mau đi chọn Hàng Khí đi, đừng vì tôi mà bỏ lỡ cơ hội… tôi không có phúc phận này!”

Nhạc Nhu nhìn cô, một hồi sau cất tiếng cười khổ: “Cô chính là muốn tôi giúp cô chọn một thanh đúng không?”

Cố Duệ mặt không biến sắc: “Đúng vậy đúng vậy, tốt xấu gì nơi đây cũng chỉ có hai chúng ta là mỹ nữ, cần phải tình thương mến thương.”

Nhạc Nhu: “Ừ, được.”

Trịnh Khải nghe đoạn đối thoại này, vẻ mặt không biết có bao nhiêu khó coi, trong lòng trực tiếp xếp Cố Duệ vào nhóm kỹ nữ đầy tâm cơ, mặt dày siêu cấp.

Qua hơn nửa canh giờ, Cố Duệ mới có thể dùng sức mạnh hấp thu từ trong mảnh ngọc đuôi cá áp chế thi độc, trán đầy mồ hôi lạnh, cô thở ra một hơi, mắt vừa ngước lên thì chợt sững sờ.

Hơ, cây trụ này… có hàm ý.

Chỗ cô hiện tại đang tựa vào là cây trụ ở hướng tây bắc, nhìn ra xung quanh lầu gác, cô phát hiện hình dạng mấy cây cọc gỗ này hình thành giống như một… bái quái đồ!

Đối diện là đông nam, không có giá binh khí, bảy vị trí còn lại, mỗi nơi đều có một giá binh khí.

Bảy? Bảy thanh Hàng Khí? Trùng hợp như vậy? Hay là cố ý sắp sếp?

Còn nữa, hướng mở của cái cửa này rất đặc biệt, làm gì có cửa nào mở hướng đông nam.

Trong đầu Cố Duệ tái hiện lại bát quái đồ đã từng nhìn thấy trong rất nhiều lăng mộ trước đây. Lúc trước, khi cô tu sửa bia đá hoặc hoa văn khắc trên lầu gác cũng cần chỉnh lý hoặc tu sửa những bát quái đồ này, do vậy cô vô cùng quen thuộc, tùy tiện nhấc tay là có thể vẽ ra một cách hoàn chỉnh, nhưng hiện tại trong đầu cô đang nghĩ là làm sao để phân tách bát quái đồ. Mỗi phương vị của bát quái đồ đều có quy tắc của nó: Càn tam liên, Khôn lục đoạn, Chấn ngưỡng vu, Cấn phúc uyển, Ly trung hư, Khảm trung mãn, Đoài thượng khuyết, Tốn hạ đoạn!

Đông nam chính diện là Càn, không có giá binh khí, như vậy không tính, còn bảy phương hướng kia, chính là Khôn lục đoạn, Chấn ngưỡng vu, Cấn phúc uyển, Ly trung hư, Khảm trung mãn, Đoài thượng khuyết và Tốn hạ đoạn.

Điều thú vị là trong hình phân tích bát quái, Càn tam liên là ba đoạn duy nhất không có chỗ hổng, do vậy nên là tam liên, những cái còn lại đều có chỗ hổng, một cái hoặc hai cái, hoặc cả ba cái.

“Tàng hàng chi binh vu trì thượng các, hữu duyên giả thủ chi thượng thất tinh…” Cố Duệ lẩm nhẩm trong đầu, thượng? Hai chữ thượng, đây là ám thị điều gì? Thượng, ý là cái đầu tiên sao, lấy vị trí chỗ hổng đầu tiên… Có thể nào chính là vị trí của bảy thanh Hàng Khí? (Tác giả: mọi người có thể lên mạng tìm hiểu về bát quái đồ, tôi cũng tra xong rồi mới viết, khá dễ hiểu.)

Đầu tiên phải xác định vị trí sắp xếp binh khí là dựa theo bát quái đồ.

Cố Duệ yên lặng ngồi trong góc, thu tất cả mọi người vào trong tầm mắt, Bạch Ngọc Đường đang nhắm mắt, Nhạc Nhu cũng vậy.

Ý? Hai người này lẽ nào đang dùng tâm để cảm ngộ? Hàng Đạo thật sự có trò này?

Trong lòng cô đầy nghi ngờ, tiếp tục quan sát những binh khí kia, lướt qua hai lần, cô khẳng định suy đoán của mình.

Đáng tin! Cô lại dựa theo chỗ hổng đầu tiên trong phương vị của bát quái đồ để tìm kiếm…

Rất nhanh cô đã tìm thấy được sáu thanh binh khí, đao, kiếm, côn, phi hoàn đều có cả, nhưng có một thanh không thấy đâu.

Cố Duệ âm thầm nhìn Lý Đại Hùng đang ôm khư khư thanh bảo đao mà không đi chọn những binh khí khác.

Trong lòng cô cảm thấy ức chế… Cái tên ngốc này là tình nhân hụt của nữ thần may mắn hay gì? Sao lại may mắn đến như vậy?

Khi Cố Duệ còn đang lầm bầm trong bụng, thì đột nhiên cô sững người, bởi vì Bạch Ngọc Đường và Nhạc Nhu một trước một sau đều đột nhiên đi lấy binh khí.

Lần lượt là Đoài thượng khuyết và Khảm trung mãn, chính xác vậy sao? Cố Duệ mắng thầm, cô chính là dựa vào đầu óc của bản thân mình mà tìm ra đường tắt, hai người này lại thật sự dùng cách thức của Hàng Sư tìm được Hàng Khí.

Không được, lần sau gặp tên đầu trọc, cô nhất định phải bắt hắn truyền dạy nghiêm túc, không thôi cô sẽ phản sư môn!

Cố Duệ bồn chồn, sợ lại bị Bạch Ngọc Đường đoạt mất Hàng Khí nên liền loạng choạng đứng dậy, vừa khéo chỗ của cô là Tốn hạ đoạn, nhưng bảo đao đã bị tên Lý Đại Hùng kia đoạt mất. Cô chỉ có thể đi đến vị trí Ly ở bên cạnh, đó là một thanh nỏ tiễn, là nỏ tiễn nhỏ đeo trên tay?

Cô là một nữ nhân bá khí, quang minh chính đại, sao lại cho cô nỏ tiễn ám khí hại người? Lẽ nào là do nhìn thấu mặt đen tối trong nội tâm của cô?

Trong lòng Cố Duệ, một mặt mắng thầm, một mặt vui vẻ cầm nỏ tiễn nhanh chóng đeo lên cổ tay, tách, cái chốt đã khóa, cô đột nhiên cảm thấy cổ tay bị cái khóa của nỏ tiễn này siết chặt lại, hơn nữa bên trong không biết dùng loại da thú gì, áp vào da cảm thấy vô cùng thoải mái, chẳng hề có chút cảm giác lạnh lẽo của binh khí.

Thiết kế của cái nỏ tiễn này cũng rất kỳ quái, không có chốt cơ quan, vậy làm sao để bắn tiễn? Cô còn đang nghi ngờ thì đột nhiên phát hiện phía dưới nỏ tiễn còn có một cái nhẫn màu bạc, cô cẩn thận nhìn cái nhẫn, phát hiện bên trong có những chữ rất nhỏ… Tử Mẫu Phi Diệm Nỏ.

A, cái tên này, vừa nhìn vào liền biết không phải hàng lề đường rồi, cô xem xét một hồi, đeo chiếc nhẫn lên ngón giữa, kết cấu bên trong của nỏ tiễn khép kín, cô nhìn không thấy được gì, nhưng cô suy đoán chiếc nhẫn này chính là dùng để khống chế nỏ tiễn.

Cần dùng Hàng Lực phát động? Trong lòng không nắm rõ, muốn suy nghĩ cách bắn lén, nhưng trước tiên cô cần tìm những cái Hàng Khí khác đã, biết đâu có thể lấy được nhiều chút, đem về chia cho Yêu Yêu!

Cố Duệ nghĩ vậy nên liền cất bước, nhưng cô đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn giá binh khí lúc nãy đặt nỏ tiễn, trên tay vịn của nó còn có khắc văn, màu xanh lục, trông rất kỳ dị.

Cô tự nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nói ra được, vậy nên tiến tới gần để quan sát. Cô có cái tật, đó là cuồng suy nghĩ, do vậy mà cô mới thông minh thế này! Thật đó!

Nhưng khi Cố Duệ tính xem xét khắc văn xanh lục kia, thì cô lại ngửi thấy mùi trên nó... lạnh lẽo hôi tanh.

Não Cố Duê chợt khựng lại, cô nghĩ đến một chuyện, một chuyện rất đáng sợ... Trước đây, người thiết kế lăng mộ này luôn tìm cách giết sạch bọn họ, làm sao có thể chừa cho bọn họ một con đường sống ở chỗ này, thậm chí còn rộng lượng tặng cho họ bảy thanh Hàng Khí?

Hơn nữa còn cố ý ẩn giấu Hàng Văn của Hàng Khí, khiến bọn họ chỉ có thể dùng phương pháp của Hàng Sư để tìm kiếm chúng...

“Đây là bát quái đồ, bát quái trấn tà, bảy thanh Hàng Khí đặt ở bảy phương vị bát quái, mở cửa ra chính là đã phá giới, nếu như động đến bảy thanh Hàng Khí, vậy thì…” Cố Duệ mặt mày tái xanh, quay mặt về phía đám người đang tìm kiếm Hàng Khí hét lớn: “Đừng đụng vào chúng! Mẹ kiếp, nơi này có quỷ!”

Cô tuy không quan tâm đến sống chết của đám người Trịnh Khải, nhưng cô sợ bọn hắn động chạm lung tung, nếu như đụng đến bảy thanh Hàng Khí, khởi động cạm bẫy của kẻ thiết kế, đến lúc đó...

Đám người Trịnh Khải sau khi nghe thấy Cố Duệ hét lớn, sững sờ một chút, sau đó liền cười lạnh.

Duy chỉ có ba người Nhạc Nhu trong lòng lo lắng, Cố Duệ là người thông minh nhất trong đám người bọn họ, rất hiếm khi phạm sai lầm, cô nói có quỷ, vậy khẳng định là có quỷ!

Chạy! Nhạc Nhu đã lấy được một thanh kiếm, do vậy rất dứt khoát. Lý Đại Hùng lại càng nghe lời Cố Duệ, không nói gì liền cõng Cố Duệ xông ra khỏi lầu gác. Khổng Động Sinh tuy không cam tâm, nhưng hắn biết tính mạng là quan trọng nhất, vậy nên tiện tay với lấy một thanh rồi chạy ra.

Bốn người ra khỏi lầu gác, mấy người Trịnh Khải bên trong vốn không muốn đi, nhưng nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cũng đã phóng ra ngoài, lúc này bọn họ mới cảm thấy không ổn, vội vàng chạy theo…

Khi Cố Duệ nhìn thấy chủy thủ trong tay Khổng Động Sinh, lập tức cô cảm thấy vô cùng đau đầu… Đây là một thanh Hàng Khí!

Cũng ngay vào lúc đó… ầm! Giá đỡ binh khí trong phòng đột nhiên chuyển động, dường như đã khởi động cơ quan, hoa văn màu xanh trên giá phóng ra khí màu xanh nồng đậm!

Là thi khí! Đám người Trịnh Khải kinh sợ, điên cuồng chạy ra cửa…

Đám người Cố Duệ cũng cảm nhận được động tĩnh bên trong căn phòng đó, làm sao dám dừng lại, đang muốn quay đầu chạy thì dưới chân đột nhiên lắc lư, nền đất tiếp nối với lầu gác đang hạ xuống!

Thi thủy ở phía dưới sùng sục mãnh liệt, dường như đang kêu gào muốn nuốt chửng bọn họ.

Mẹ kiếp! Cái tên thiết kế kia có thể chừa cho người khác ác với không?

Cố Duệ thật muốn xé nát hắn ra!

***

(1) Ý ám chỉ có binh khí giấu trong hồ trên lầu gác, người có duyên sẽ lấy được bảy món.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.