Đào măng là một công việc tinh tế, không quen tay thì sẽ không làm được, thôn dân thấy mình có đất dụng võ, liền ra sức làm, quan quân nhìn thấy trong lòng khó chịu, lẽ nào mấy người thôn dân này còn lợi hại hơn mình?
Từng nhát cuốc lên lên xuống xuống, rất nhanh mọi người đã nhìn thấy rễ cây, nhưng thuận theo rễ cây nhìn xuống, mặt mọi người liền biến sắc, ngay đám người Hàng Sư Nhạc Nhu thần sắc cũng hoảng hốt.
Duy chỉ có Cố Duệ là nhăn mày, mắt chìn chằm chằm vào thi thể chôn dưới gốc cây.
Xác bị chôn, người của Đề Hình Ti không biết đã xem qua bao nhiêu, nếu so sánh, thì nó không khủng bố bằng xác bị ăn hay xác bị chặt đứt, nhưng thi thể bị chôn trước mặt lại khiến người ta cảm thấy ngực bị tơ quấn chặt, hít thở không thông.
Rễ cây đâm vào hai mắt, đâm vào tim, phần thân dưới tứ chi bị quấn chặt, giống như bị trói buộc lại giống như bị hấp thu, khiến người nhìn vào có cảm giác buồn nôn kinh tởm.
Nhưng thi thể này lại được bảo quản rất tốt, không bị phân hủy, cũng không có mùi hôi, rõ ràng rất bất thường.
Ít nhất thì nó không mắc ói, đây có thể xem như chuyện tốt không? Cố Duệ và Nhạc Nhu đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng lo lắng.
Chuyện không bình thường nhất định có yêu ma, thi thể này được chôn ở đây lúc nào? Nếu như mới gần đây thì còn tốt, còn nếu như đã rất lâu rồi... thì thật đáng sợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713197/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.