Mẹ kiếp! Trong lòng mắng to, phản ứng đầu tiên của Khổng Động Sinh là kêu to: “Nhị thúc cứu con!” Sau đó hắn ta chạy về phía của Khổng nhị thúc.
Khổng nhị thúc cũng mắng to, tên đồ đệ kiêm cháu trai không có đầu óc này chẳng lẽ muốn dẫn con cự xà kia về phía ông ta sao.
Quả nhiên con cự xà ngửi thấy được mùi phân của mình liền vọt tới!
Hai người Cố Duệ và Lý Đại Hùng nhân cơ hội này chạy thật nhanh.
Nhưng Khổng đại thúc và Khổng Động Sinh cũng không phải hạng người lương thiện gì, bọn họ cũng chạy về hướng của hai người.
“Con bà nó! Bọn ta thiếu nợ các người có phải không? Không thể chạy về hướng khác được sao?”
Lý Đại Hùng quay đầu lớn tiếng mắng lại bị Khổng Động Sinh cãi lại: “Còn dám trách ta! Là ai để ta dính phải đống phân kia?”
Khổng Động Sinh và Lý Đại Hùng vừa chạy trốn vừa cãi nhau, Cố Duệ và Khổng nhị thúc không kiên nhẫn đều bảo hai người câm miệng lại. Chợt thấy một cơn gió mạnh mang theo sát khí quét tới.
Không ổn!
Đuôi rắn quét qua.
Nhánh cây đứt gãy từng khúc, Cố Duệ nhảy xuống khỏi cành cây rồi lăn sang một bên. Cành cây cô vừa đứng bị đuôi rắn đánh trúng gãy thành nhiều đoạn. Cách đó không xa Lý Đại Hùng suýt chút nữa bị cành cây do cự xà đánh gãy đâm vào mắt, cậu ta tìm chỗ né tránh, lo sợ: “Khỉ, con cự xà này quá lợi hại. Làm sao bây giờ?”
Còn có thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713188/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.