Nhạc Nhu khá kinh ngạc. Cô ta ít khi thấy Hàng Sư trẻ tuổi có thân pháp tốt như vậy. Hàng Đạo rất khó tu luyện. Hàng Ngữ, Hàng Thuật, điều khiển Hàng Khí, những thứ này phải tốn rất nhiều tinh lực, thời gian mới có thể thành thạo. Vì thế ít có người nào vừa thành thạo Hàng Đạo vừa có thân pháp điêu luyện. Người giỏi cả hai mặt này nếu không phải là thiên tài thì cũng là Hàng Sư có thâm niên cao.
Người đàn ông sau nhiều lần dùng trường tiên vẫn không quất trúng Cố Duệ thì cảm thấy mất mặt. Hắn liếc xem sắc mặt của Nhạc Nhu. Mắt thấy mặt cô ta hơi trầm xuống, khóe môi hắn đột nhiên động đậy. Hiển nhiên hắn đang niệm chú ngữ. Trường tiên chuyển động như một con rắn độc, tốc độ nhanh hơn rất nhiều…
“Trịnh Khải, không được!” Nhạc Nhu lên tiếng ngăn cản. Lúc này, Cố Duệ cầm miếng ngọc đuôi cá cất bên hông ra. Cỗ sức mạnh nóng rực kia lại nhập vào cơ thể cô…
Soạt!
Sức mạnh của cô bạo phát. Cô lướt qua trường tiên, lại gần người đàn ông kia rồi nhấc chân đá vào bụng hắn. Bốp!
Người đàn ông bị đá văng ra xa rồi rơi xuống đất. Ngực tụ máu bầm. Hắn nhìn Cố Duệ với ánh mắt không tin nổi.
Những người còn lại, lúc đầu vốn thờ ơ, lạnh nhạt nhưng lúc này lại nhìn Cố Duệ đầy kinh ngạc và nghi hoặc.
Không nói đến việc Cố Duệ mạnh như thế nào, chỉ riêng thân pháp kia của cô đã rất đẹp mắt. Hơn nữa, lúc cô bạo phát sức mạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713170/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.