Hắn nhìn Thanh Vũ chằm chằm, lạnh nhạt nói: “Thuật phân thân của Lư Thiếu Khanh, tìm một vị như Cố cô nương đến đây, ngài ấy có bao giờ nghĩ đến chuyện cô ta quá thông minh không? Không chỉ liên tiếp phá được hai vụ án, mà còn dễ dàng biết mật đạo ở nơi nào. Nhưng ta vẫn không hiểu, một nhân vật như vậy, sao tối nay lại không đến đây. Ta biết, kẻ thông minh thường thích nghiệm chứng thành quả của bản thân hoặc cười nhạo đối thủ ngu xuẩn. Hay ta nên nói là cô ta coi thường điều này?”
Thanh Vũ im lặng tựa như bị lời nói của Trần Dịch Hiên đâm trúng suy nghĩ trong lòng. Cậu không thông minh như người ta, càng không có mưu kế thâm sâu hay có tài ăn nói. Sau một lúc suy nghĩ, cậu lựa lời nói: “Trước khi đến đây, cô ấy nói nếu ngươi khen ngợi thì thay cô ấy chuyển ít lời khiêm tốn: Không phải cô ấy thông minh mà là nhà họ Trần nhiều người thông minh, ví như như ngươi, ví như như Trần Dịch Bảo, lại ví như Trần Dịch Sinh.”
Trần Dịch Hiên khẽ nhíu mày. Thanh Vũ tiếp tục nói: “Hắn chôn hai người, là Trần di nương và Triệu Thất. Chôn mẹ mình ở nhà thờ tổ, điều này có lẽ xuất phát từ sự căm phẫn vì xuất thân là thứ trưởng tử nhưng bị lạnh nhạt, thậm chí còn không được nhập tên vào gia phả. E rằng người nhà họ Trần ngươi đều nghĩ như vậy. Triệu Thất chôn ở hậu viện vì để Trần Dịch Sinh có thể tiện ăn thi thể hắn ta. Đây là suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713159/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.