Chương trước
Chương sau
Ám khí đuổi theo sát sau hai người. Cố Duệ và Lý Đại Hùng đã trải qua hai năm tập luyện thảm khốc ở Khuê Sơn, cả hai đều cảm thấy năng lực hiện giờ của bản thân hơn xa người bình thường. Nhưng dưới cơn mưa ám khí dày đặc thế này, bọn họ khó mà tránh né hết một cách hoàn hảo được.

May mà đường hẹp khiến đối phương truy đuổi muốn đuối. Người bám theo sau dần dần ít đi.

Sau đó, Cố Duệ và Lý Đại Hùng mỗi người rẽ sang hai hướng khác sau.

Nhưng…

“Ôi mẹ ơi…”

Cô nhìn ba người đang chặn đường phía trước ngõ hẻm mà rầu muốn chết. Đã vậy, hai người đứng sau còn rút vũ khí ra, dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Cố Duệ đứng tại chỗ, nhìn trái nhìn phải một hồi rồi cười: “Viên Lâm đưa các người bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi.”

Tuy tôi không có tiền…

“Cô không trả nổi cái giá đó đâu.”

Một tên sát thủ cười lạnh.

Cố Duệ: “A, xem ra các người đã điều tra tôi rất kỹ, biết tôi không có tiền… Vậy chắc Viên Lâm kia không nói cho các người biết một chuyện là không nên đắc tội người trong Hàng Đạo. Dù sao… người Hàng Đạo có rất nhiều thủ đoạn đấy.”

Vừa nói xong, cô đột nhiên di chuyển. Soạt.

Cố Duệ vọt về phía bên kia con hẻm. Ba người kia còn đang kinh ngạc và nghi hoặc thì lúc đến gần bọn họ, cô vung tay áo lên. Một lượng lớn bột màu trắng bay ra…

Không ổn!

Phấn độc!

Ba người kinh hãi, lập tức lùi về sau.

Cố Duệ chui qua lỗ hổng giữa ba người rồi chạy ra ngõ hẻm. Trước mắt là đám đông người qua kẻ lại, cô cười lạnh lẽo. Từ phía sau truyền đến tiếng gằn giọng giận dữ của ba tên kia: “Là muối!”

Cô ta vung muối như thể đang vung phấn độc. Đã vậy, bọn họ còn bị lừa! Quả nhiên đúng như lời Viên công tử, cô gái họ Cố này rất xảo quyệt!

Nhưng Cố Duệ đã thoát khỏi vòng vây của bọn họ. Chuyện lẩn vào đám đông người qua lại để trốn bọn họ không phải chuyện khó.

Cố Duệ thở phào rồi nhanh chóng lẩn vào đám người. Chưa được vài giây sau, cô đã hòa lẫn vào dòng người. Người nhiều nhìn muốn hoa cả mắt, hơn nữa ai cũng có tóc đen nên rất khó tìm được Cố Duệ.

Hơn nữa, Cố Duệ còn nhanh trí thay đổi áo khoác ngoài. Chẳng mấy chốc, cô đã cắt đuôi được đám bọn họ. Sau đó, Cố Duệ phát hiện, đây cũng là một nơi giáp sông của hẻm Mộc Đồng, cũng là nơi náo nhiệt nhất ở đó, bởi vì nơi này là nơi buôn bán đao kiếm.

A, đồ tốt ở đây có rất nhiều.

Kiếm khách lui tới đây cũng không ít. Nói đến kiếm khách thì nhớ đến Thanh Vũ. Cậu ta trực thuộc triều đình, trên người có một loại khí chất mạnh mẽ của quân sĩ. Điều này thật sự không giống với võ hiệp trong trí nhớ của Cố Duệ. Nhưng nhìn những kiếm khách, võ sĩ với cách ăn mặc đậm chất cổ xưa trước mắt này thì…

Đẹp trai!

Chớp mắt, Cố Duệ đã quăng đám sát thủ vừa đuổi theo cô ra sau đầu. Cô nhìn dòng người đang tấp nập… rồi lại nhìn đao kiếm được bày bán.

Cô cũng nên mua một cái để phòng thân mới được.

Vừa nghĩ thế, Cố Duệ lập tức đi xem đao kiếm. Cô khom lưng chọn một cái vừa tay. Người sau lưng qua lại rất nhiều. Bọn họ thoáng lướt qua hoặc là quay đầu lại nhìn cô gái trẻ tuổi với vẻ ngoài ưa nhìn kia. Nhưng trên đời này thứ không thiếu nhất chính là những cô gái chàng trai trẻ tuổi, bọn họ chỉ nhìn một chút rồi không để tâm đến nữa. Vốn dĩ vẻ đẹp của Cố Duệ cũng không đến mức chói mắt hoặc quá cuốn hút.

Chủ sạp bán kiếm xụ mặt xuống nhưng nhìn thấy Cố Duệ lấy ngân lượng ra trả thì lập tức tươi cười. Bỗng nhiên, khuôn mặt ông ta trở nên nghi hoặc, bởi vì… sau lưng Cố Duệ…

Một kiếm khách cao lớn, cường tráng đi đến sau lưng cô. Bước chân nhẹ nhàng, không có bất kỳ tiếng động nào. Hắn lướt đến sau lưng cô, rút thanh kiếm giắt bên hông ra…

“Khỉ, cẩn thận!”

Một giọng nói thê lương, thảm thiết từ trong đám người truyền ra, khiến Cố Duệ giật mình. Cô quay lại nhìn Lý Đại Hùng đang chật vật trong đám người, hét lớn về phía cô.

Thanh kiếm, đang bổ xuống đầu cô.

Khoảng cách gần trong gang tấc.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Cố Duệ lập tức rút kiếm ra đỡ.

Keng!

Kiếm chạm kiếm.

Rầm!

Cố Duệ bị lực kiếm chém tới đánh cho lùi đến sạp bên cạnh, ngã vào cái bàn phía sau.

Người xung quanh thấy thế thì kinh hãi. Ở đây, người có võ công không hề ít nhưng kẻ sáng suốt sẽ nhận ra kiếm khách đột nhiên ra tay này rất mạnh. Thế kiếm của hắn không những chém gãy thanh kiếm khác mà còn khiến cô gái kia ngã văng ra. Chỉ một phần sức mạnh như thế cũng đủ khiến mọi người e dè, sợ hãi.

Nói là gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, nhưng ở đây có mấy người đủ năng lực để làm điều đó.

Cố Duệ ngã xuống đất, máu từ khóe miệng chảy ra. Thanh kiếm trong tay cô đã gãy. Tên tấn công thì cách cô bốn, năm mét, tay lăm lăm thanh kiếm. Ánh mắt hắn nhìn cô dường như ẩn chứa sự bễ nghễ.

Sát thủ, một tên sát thủ ngạo nghễ, đáng sợ.

Tay cầm kiếm, tay chậm rãi chuyển động. Mũi kiếm chạm đất, vẽ thành một vệt kiếm dài trên nền đất.

Hắn bước đến.

Cố Duệ ném đoạn kiếm gãy trên tay xuống, nằm trên đất như sơn dương chờ làm thịt.

Lý Đại Hùng muốn xông đến… Phía sau lại có ám khí phóng đến, cậu vội vàng tránh né. Cậu vừa mắng bọn sát thủ vừa gào thét bảo Cố Duệ mau chạy.

Chạy là chạy đi đâu?

“Ta thật không ngờ, Viên Lâm lại chơi lớn như vậy, mời một kẻ như ngươi đến… Các ngươi là một tổ chức sát thủ?”

Lúc trước Cố Duệ đã có cảm giác như thế. Thường thì sát thủ sẽ đơn độc làm nhiệm vụ, ít khi nào làm theo nhóm như thế này. Trừ khi là tổ chức sát thủ chuyên nghiệp.

Những tên trước có lẽ chỉ là lũ lâu la, tên này mới thật sự là hạng tinh anh.

Một kẻ tinh anh tầm cỡ Thanh Vũ đúng là không có nhiều lắm.

Cố Duệ hỏi nhưng hắn ta không trả lời. Tay hắn vẫn cầm kiếm, mũi kiếm vừa chuyển, kình khí dưới chân rung động. Hắn ta nhanh chóng nhảy lên phía trên Cố Duệ.

Chém xuống!

Cố Duệ lăn sang một bên tránh né. Thanh kiếm dài chém vào nền đất. Trên nền lập tức xuất hiện vết nứt. Tay tên sát thủ tinh anh kia lại chuyển một cái…

Thanh kiếm lập tức khiến từng miếng gạch lát đường vỡ ra.

Một tay Cố Duệ chống xuống đất, lấy thế để nhảy lên. Tay cô bắt lấy một tấm vải bố đang bày hơn mười thanh kiếm ở trên. Cô hất tấm vải về phía hắn, hơn mười thanh kiếm kia theo quán tính cũng bị hất về phía tên đó.

Vụt vụt vụt!

Hơn mười thanh kiếm bay đến.

Trường kiếm vung lên, mũi kiếm chém trên không trung. Phút chốc, hơn mười thanh kiếm kia bị chém gãy.

Chất lượng kiểu gì vậy trời?

“Mẹ nó, toàn là hàng nhái!” Cố Duệ mắng to. Tên kia thừa cơ đuổi theo cô.

Tốc độ của hắn nhanh hơn Cố Duệ rất nhiều. Thoáng chốc, khoảng cách giữa cô và hắn đã bị rút ngắn.

Lý Đại Hùng cũng đuổi theo. Nhưng bị ám khí của đám sát thủ phía sau làm vướng tay vướng chân, cậu ta không thể tiếp viện cho Cố Duệ.

Cả ngõ hẻm bị hai người Cố Duệ và đám sát thủ quậy đến hỗn loạn. Cố Duệ đang chạy phía trước thì phát hiện trước mắt là một đường hầm dẫn nước ngầm.

Đừng tưởng cổ đại không có nước ngầm, thực tế, so với thành phố mới phát triển ở hiện đại, đường ngầm ở các thành trì cổ đại còn tiên tiến và vững chắc hơn rất nhiều. Từ xưa, mỗi thành trì đều được xây dựng dựa trên sự giám sát, đốc thúc và thiết kế của bộ Công thuộc triều đình. Tựa như thành Lạc Dương thì có Ngự ty kiến trúc phụ trách. Còn những thành trì nhỏ thì thuê người tài có chuyên môn và dân chúng đến xây dựng. Bề trên chấp nhận, bên dưới thi hành. Cứ như thế, nếu không có tham quan tham ô, công trình này sẽ được tiến hành xây dựng chắc chắn, kỹ càng. Vật liệu xây dựng cũng được chọn lựa kỹ lưỡng. Đặc biệt là Đường triều, Thánh Nhân mạnh mẽ, làm việc vang dội, trị quốc rất nghiêm, hơn nữa, ngài còn chuyên dùng người tài. Cho dù quan lại có muốn tham ô cũng không ngu ngốc đến mức đụng chạm đến những công trình như vậy. Vì thế, dù U Châu nằm ở phần lãnh thổ hẻo lánh của đất nước nhưng lại có địa thế quân sự quan trọng nên rất được quan trọng. Không như ở thế kỷ hai mươi mốt, thành phố nào cũng mấy triệu, mấy chục triệu người mà mưa một xíu đã bị ngập úng.

Được rồi, đi xa quá rồi.

Cố Duệ vừa thấy cống ngầm liền nheo mắt lại. Sau đó, cô không hề do dự mà chạy vào.

Nhìn thấy Cố Duệ chạy vào đường ngầm, tên sát thủ kia dừng lại, xoay người đưa tay ra dấu, sau đó cũng tiến vào.

Cái ra dấu kia… làm cho ai xem?

Ở một góc hẻm, cách đó ba trăm mét, có mấy tên hộ vệ mặt lạnh đang bảo vệ một người. Người này sau khi nhìn thấy phương hướng chạy trốn của Cố Duệ thì cười lạnh, cất bước, không nhanh không chậm đi theo sau.

Lý Đại Hùng vừa nhìn thấy hắn ta, mặt lập tức biến sắc.



“Thanh tiểu ca, Thanh tiểu ca.”

Thanh Vũ bị bấm lên người, lại bị điểm lên vài huyệt đạo để giải trừ bớt nội thương và tiêu trừ bớt máu bầm. Cậu vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Triệu Nguyên.

Trán cậu vẫn còn vết máu chưa khô hết.

“Triệu đại nhân, ngài đang…”

Tinh thần Thanh Vũ vẫn còn không ổn, bởi vì bị trọng thương nên rất suy yếu. Nhưng cậu ta mau chóng tỉnh táo lại: “Không ổn, người kia…”

“Tôi biết hắn đã chạy trốn. Cái chết của Trần di nương đã kích thích hắn. Xem chừng lần này rất nghiêm trọng.”

Từ trên mặt ông ta, Thanh Vũ có thể nhìn thấy sự lo lắng và sốt ruột: “Hắn chạy là chạy đi đâu? Chẳng lẽ đi tấn công người nhà họ Trần?”

Triệu Nguyên nhìn cậu: “Có một người cũng bị mất tích theo.”

Sao cơ?

“Ai…”Thanh Vũ theo bản năng lên tiếng hỏi. Đột nhiên cậu ta thốt lên: “Trần Dịch Bảo!”

Trần Dịch Bảo mất tích… Thật là điên đầu mà!

“Hắn thế mà lại bắt Trần Dịch Bảo, hắn tính làm gì? Chẳng lẽ định hủy đi sự vướng bận cuối cùng của mình?”

Triệu Nguyên quay đầu: “Không biết, nhưng tôi biết hắn đi đâu.”

Thanh Vũ nghi hoặc, chợt nhìn đến hai người đứng sau Triệu Nguyên.

Người phái Ngọc Đường.

“Tà khí trỗi lên, hướng đông, không phải trong mặt đất mà là dưới mặt đất. Không biết ở đây có đường ngầm gì không?”

Triệu Nguyên và Thanh Vũ liếc nhìn nhau.

“Đường dẫn nước ngầm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.