Cố Duệ không nhanh không chậm lựa thổ ngập đáp. Một lúc sau, cô chọn ra được hai cân hai mươi mấy viên thổ ngập đáp.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Hai mươi mấy viên thổ ngập đáp được bọc trong một mảnh vải dầu. Lý Đại Hùng vẻ mặt miễn cưỡng cầm lấy bọc hàng: “Khỉ, thổ ngập đáp này có gì hay. Đi chơi mà cầm theo cái này rất bất tiện.”
“Là cậu bất tiện, chứ tôi thì không có vấn đề gì cả.”
“Cô! Cô vậy là không được đâu…”
“Tôi thấy được mà!” Cố Duệ lau bùn trên tay vào áo Lý Đại Hùng. Cậu ta nín thinh, không nói lời nào.
Nhìn hai kẻ mồm mép nhanh nhảu kia rời đi. Chủ sạp lau nhẹ mồ hôi trên trán. Ông ta thắt miệng túi lại rồi cười:
“Hai đứa nhãi ranh, ông đây chỉ mua túi này với giá một xâu tiền, khà khà.”
Đâu phải chỉ lời gấp trăm lần, phải là gấp năm trăm lần ấy chứ…
Ở góc của con hẻm có một con sông. Khắp nơi trong thành đều có đường dẫn đến con sông ấy, vì thế, chỉ cần tìm được cầu là tìm được đường ra. Hai người Cố Duệ và Lý Đại Hùng đi từ dưới chân cầu lên rồi đi đến cái cầu nhỏ được xây hơi nhô ra ngoài sông để dân trong thành thường ngày đến giặt đồ. Lý Đại Hùng ngồi trên cầu giúp Cố Duệ rửa sạch bùn đất trên thổ ngập đáp. Cậu vừa rửa vừa nói: “Khỉ à, sao tôi chẳng thấy cái này quý ở đâu vậy.”
Cố Duệ ngồi xổm ăn kẹo hồ lô: “Quý hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713129/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.