Chương trước
Chương sau
Là bức vẽ vẽ lại trạng thái của thi thể đã được so sánh với hình bên cạnh giếng nước.

“Thi thể trong trạng thái cuộn tròn lại như thế, thật sự không hợp lý.”

Triệu Nguyên vuốt râu: “Đúng, độ cong của lưng rất lỳ lạ. Nếu thi thể nằm thẳng thì khi quá trình co cứng tử thi xảy ra, thi thể không thể có tư thế này được. Nếu nằm sấp xuống đất cũng không có khả năng. Cho nên hoàn cảnh tử vong của nạn nhân chắc chắc rất kỳ lạ. Nhất là khi tay hắn, lúc đó, còn cầm lựu. Đứng, ngồi, ngồi xổm, tất cả khả năng này đều không hợp lý.”

Thế nên mới nói, người chết rất kỳ quái.

“Cầm đèn lên, đi ra ngoài.”

Cố Duệ đi ra khỏi phòng.

Mọi người vội vàng theo sau.

Trong sân viện này cũng có mấy cây lựu.

Cố Duệ đứng dưới một tán cây, cầm bản vẽ đưa lên cao. Lý Đại Hùng lập tức giơ đèn lên, rọi vào tờ giấy.

May mà đêm nay không có gió.

Mọi người nhìn thấy thi thể vẽ trên giấy ngửa mặt lên trên, lưng hướng xuống dưới.

“Tư thế này… Phần lưng của cơ thể không có lực, tay cầm lựu… đùi phải và khuỷu tay phải ma sát nhau, trên quần dính bụi đất.”

Tay cầm bức vẽ của Cố Duệ dịch chuyển về phía đầu tường… Đầu tường có một cây lựu.

Trang giấy được lật ngược lại.

Dưới ánh đèn, người trong bức vẽ được chiếu bóng bên đầu tường. Một chân đặt trên đầu tường, một tay giơ ra cầm lấy trái lựu, mặt nhìn xuống, vẻ mặt hoảng sợ…

Mọi người ồ lên, sắc mặt thay đổi.

Triệu Nguyên lẩm bẩm: “Thì ra là thế, thì ra là thế… Đêm khuya trèo tường hái lựu, vô tình nhìn thấy một chuyện gì đó rất kinh khủng dưới gốc cây, trong lúc kinh sợ thì bị giết hại, thân thể mắc ở trên cây… Hắn chết như vậy, mà thứ đâm xuyên qua cơ thể là cành cây. Miệng vết thương không có quy luật rõ ràng, vị trí cũng không có quy luật nhất định, độ nông sâu càng không đồng đều. Như vậy chỉ có thể là cành cây… Nhưng đầu nhành cây đều là chồi và lá, sao có thể đâm thủng cơ thể. Và rốt cuộc, hắn đã nhìn thấy thứ đáng sợ gì? Loại sức mạnh gì có thể đâm xuyên cành cây qua cơ thể hắn? Quan trọng hơn, nếu bị cành cây đâm chết, máu sẽ chảy dọc xuống thân cây, nhưng hôm đó tôi đã cho người kiểm tra rất kỹ, không có cây nào bị dính máu cả.”

“Vì sao không tìm được cây lựu nào dính máu, cái này chúng ta tạm không nhắc đến, dù sao thì hiện tại muốn tìm nó cũng không khó… Vấn đề đầu tiên là, trái lựu mà tay nạn nhân đã cầm. Năm ngón tay của nạn nhân đều dính dịch lựu. Có thể là trong cơn đau đớn, móng tay nạn nhân đã ghim sâu vào trái lựu. Trái lựu đó có thể vẫn còn trên cành, cũng có thể đã rụng xuống đất, tìm được nó, sau đó tìm một đống rác khác.”

Rác? Tìm rác làm gì?

Mắt Triệu Nguyên lại sáng lên, nhưng không nói rõ hàm ý ra, chỉ gật đầu nói: “Đã biết. Tôi sẽ đi sắp xếp. Nhưng vẫn nhờ Cố tiểu hữu tiếp tục rảnh rỗi như vậy.”

Mẹ kiếp! Lại nói một nửa rồi ngừng.

Nhưng dù sao cũng đã giải quyết xong một vấn đề khó giải quyết. Ba người Lý Đại Hùng tiếp tục nhìn về phía Cố Duệ.

Tiếp đi, tiếp đi nào!

“Rốt cuộc nạn nhân nhìn thấy gì, cái này chúng ta không có cách nào suy luận ra được, cũng không thể tưởng tượng ra. Bất kể là người hay quỷ, chắc chắn sẽ để xót lại một ít dấu vết. Điều này phải xem bản lĩnh ngày mai của Triệu đại nhân và đầu trọc sư phụ cao thâm như thế nào. Tiếp theo là người này!”

Giải quyết xong người chết, giờ đến người sống.

Dụng cụ giả thi thể!

“Kẻ này thông minh, xảo quyệt nhưng hành động lại hơi dư thừa. Điều này chắc mọi người đã nhận thấy. Có thể lẻn vào một nơi canh phòng nghiêm ngặt như phủ U Châu, kẻ này khá to gan lớn mật, không sợ gặp bất trắc. Phải có một lý do gì đó khiến hắn ta phải làm như vậy. Có thể là trộm thi thể, hoặc là hủy thi thể. Nếu là hủy thi thể, rõ ràng hắn có đủ năng lực và thời gian để làm thế.”

Thanh Vũ: “Vậy là trộm thi thể?”

Cố Duệ lắc đầu: “Cậu sai rồi, đối với hắn, trộm thi thể cũng dễ như trở bàn tay.”

Hử? Lý Đại Hùng nghiêng đầu.

Tên đầu trọc bĩu môi: “Đầu heo, ta hỏi cậu câu này nhé: Nếu hắn muốn trộm thi thể, chỉ cần khiêng thi thể rồi bỏ chạy, hôm ấy chúng ta đều không có mặt ở đó, không có mấy người trong phủ U Châu canh giữ ở đấy, tối lửa tắt đèn, thân thủ của hắn nhanh như thế, lại có bản lĩnh lẩn trốn đầy quỷ dị, một chuyện đơn giản với hắn như vậy, chẳng lẽ hắn còn rảnh rỗi bố trí việc thi thể bay lơ lửng bằng dụng cụ giả thi thể và chỉ bạc? Đã tới nhà xác còn nghĩ ra cách giả thi thể bay lơ lửng để dọa người khác?”

“Điều này nói lên rằng, hắn đã đến nhà xác hai lần. Lần đầu tiên, có thể hắn đến đó để trộm thi thể hoặc hủy thi thể nhưng không biết vì sao lại không làm nữa. Kết quả là, lần thứ hai đến nhà xác, hắn tốn nhiều công sức để bày ra vụ thi thể bay lơ lửng… Không thể không nói, hắn làm như vậy khiến rất nhiều người cho rằng vụ này do ma quỷ gây ra!”

Lý Đại Hùng bừng tỉnh hiểu ra: “Hắn muốn đẩy án này lên người ma quỷ!”

Đây là khả năng lớn nhất!

“Nhà họ Trần có án mạng, phủ Thứ Sử hỏi đến, Triệu Điển Sử tự mình tra án, lại có quan hệ với Lư thị Lư Thiếu Khanh, sao hắn có thể không lo lắng được chứ! Điều này càng chứng minh rằng, hắn là người nhà họ Trần! Người nhà họ Trần, trên ba mươi tuổi, từng luyện Ưng Trảo Công, có địa vị cao ở nhà họ Trần, có thể tự do giấu dụng cụ giả thi thể, lại có được một vật hiếm như chỉ bạc, gắn bó chặt chẽ với sự hưng thịnh của nhà họ Trần, biết rõ địa hình của phủ U Châu, biết chi tiết về tiến độ tra án của phủ U Châu. Có bao nhiêu người phù hợp với điều kiện này?”

Không nhiều lắm, chỉ có hai người.

“Trần Nguyên Phong và nhị gia nhà họ Trần.” Triệu Nguyên chậm rãi nói.

Cố Duệ: “Từ góc độ hình thể, nhị gia nhà họ Trần khá béo, không giống người đêm đó chúng ta gặp, có khả năng là Trần Nguyên Phong hơn.”

Hiếm khi nào Thanh Vũ phản bác lại lời Cố Duệ. Cậu ta trầm giọng nói: “Chưa chắc. Trên giang hồ có phương pháp dịch dung tỏa cốt. Mà trong Hàng Đạo càng có nhiều pháp môn tương tự thế. Điểm này, Khang sư phụ chắc rõ hơn tôi.”

Không biết từ khi nào tên đầu trọc đã lấy ra một bầu rượu. Anh ta một tay lắc bầu rượu, một tay sờ cái đầu trọc của mình, cười: “Chẳng lẽ tối nay mấy người không chú ý đến một chi tiết sao?”

Gì?

“Ta đã sờ tay và cơ thể của một người.”

Khốn kiếp!

Lý Đại Hùng: “Phu nhân nhị gia nhà họ Trần! Sư phụ, người thật xấu xa!”

Cố Duệ: “Nhị gia nhà họ Trần!”

A… Hai đồ đệ nói không giống nhau.

Tên đầu trọc vỗ một cái “bốp” lên đầu Lý Đại Hùng.

“Xấu cái đầu cậu! Là tên mập kia kìa! Lúc uống rượu, ta cố ý sờ vào người hắn, phát hiện ra một chuyện. Hắn tuy béo nhưng chỉ là béo giả, thịt mỡ mềm đến kỳ lạ, mềm một cách giả tạo. Còn cái tay hắn…”

“Có vết chai của việc luyện Ưng Trảo Công?” Thanh Vũ nhíu mày, cậu cũng quan sát những người có mặt trên bàn tiệc tối nay. Da tay của nhị gia nhà họ Trần rất nhẵn, không có vết chai gì.

“Làm gì có vết chai nào, da dẻ còn bóng loáng nữa cơ, nhưng có mùi thuốc.”

Sau đó?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.