“Tuy rằng tôi quá ưu tú khiến hai người xem trọng. Nhưng mà, tôi không có hứng thú với mấy chuyện bắt yêu trừ ma. Mấy người xem này, tôi gầy tong teo như con khỉ, nhìn thấy có khả năng gì không? Không có một chút pháp thuật…”
Cố Duệ nhớ lại cảnh Lý Đại Hùng bị thi thể không đầu ngã trúng. Cô không muốn cả quãng đời còn lại của mình phải nói chuyện với đám yêu ma và thi thể đâu.
“Không sao, có thể học.”
“Học không được đâu.”
“Cô sẽ học được, vì cô có thiên phú (*).” Ông lão chắc chắn nói.
Cố Duệ kinh ngạc nhìn về phía lão. Ánh mắt lão chợt lóe lên nhưng không nói thêm gì. Tên đầu trọc bổ sung: “Lúc trước, khi ở thôn Tiểu Dương có phải cô nói với Lý Đại Hùng rằng cô thấy tôi niệm chú giống như đang niệm kinh không? Cứ nghe ong ong, khiến cô thấy khó chịu?”
Cố Duệ: “Anh vậy mà lại nghe lén tôi nói chuyện.”
Tên đầu trọc: “Cái này không quan trọng. Quan trọng là người bình thường không thể nào nghe thấy tiếng những người Hàng Đạo chúng ta niệm chú. Người có thể nghe thấy trừ người đồng đạo ra, còn có người có thiên phú Hàng Đạo… Mà cô, chính là thiên tài giữa muôn vàn người!”
Ấy, sao lời này nghe giống như lời dụ ký hợp đồng của mấy người bán bảo hiểm chuyên nghiệp quá vậy?
Cố Duệ cười ha ha: “Cái này không quan trọng, quan trọng là tôi không có hứng thú.”
“Cô sẽ thấy hứng thú ngay thôi, bởi vì loại mệnh cách của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713020/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.