“Hỏi chuyện sao… Có đưa tiền không?”
Cố Duệ xoay người, ước lượng túi tiền trong tay rồi cười như không cười nhìn Lư Dịch Chi: “Phí cố vấn.”
Một kẻ đầu cơ như thế này…
Nếu là trước đây, Lư Dịch Chi sẽ cảm thấy rất không có cảm tình. Nhưng mà… dù sao cũng chỉ là hợp tác. Anh ta đã trải qua rất nhiều chuyện, nhìn thấy rất nhiều người, nghe nhiều lời dối trá lẫn thật lòng, nhưng đột nhiên lại gặp phải một người thẳng thắn, sòng phẳng như vậy…
Như vậy cũng không tồi…
Ít nhất cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Một câu, năm mươi lượng. Cô phải trả lời thành thật.”
Cố Duệ gật đầu, rất có tinh thần hợp tác đáp: “Đương nhiên.”
“Cô là ai?”
“Cố Duệ.”
“Cố Duệ là ai?”
“Là Vương Tiểu Nha sau khi chết hồi sinh lại.”
“Cô đã quên hết tất cả sao?”
“Những thứ nên nhớ kỹ đều đã quên hết.”
“Vậy những thứ cô biết được từ đâu mà ra? Ví dụ như kiến thức của cô?”
“Không biết.”
“Vậy vì sao cô cho rằng mình là Cố Duệ?”
Đây là vấn đề cuối cùng.
Đối đáp một hồi, cuối cùng mục đích của Lư Dịch Chi đã lộ rõ. Quả nhiên anh ta nghi ngờ Cố Duệ không phải là Vương Tiểu Nha. Gì mà đã trị khỏi bệnh ngu si, anh ta không tin vào chuyện này.
Ôi chao, sao chỉ số thông minh của dân cổ đại lại ngang với dân xuyên không như vậy?
Gặp được tên nào, tên nấy cũng không phải dạng vừa. Có lẽ kẻ ngốc nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713002/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.