Chương trước
Chương sau
Trước đây Cố Duệ không nhàn rỗi lắm. Cô có rất ít bạn, nhưng tri kỷ lại có rất nhiều. Sao? Nghe mâu thuẫn quá phải không?

Không mâu thuẫn chút nào đâu.

Bạn bè, cô có rất ít.

Tri kỷ, bởi vì mạng lưới quan hệ xã hội của cô rất lớn, nhưng người thật sự thân quen lại không có mấy ai.

Nhưng, mặc kệ có thân quen hay không, bọn họ đều thích làm một chuyện – gọi điện thoại.

Hơn nữa, câu mở đầu luôn là “Cố gia, đang làm gì đó?”

Và ngàn lần như một, cô đều trả lời rằng “đang đào mộ” hoặc là “đang trên đường đi đào mộ”.

Bây giờ, nếu có ai hỏi cô: “Cố gia, đang làm gì đó?”

Cố Duệ chắc chắn sẽ nói: “Ông đây đang bị bắt cóc trên đường này!”

Mấy lần rồi, đã mấy lần rồi!

N lần luôn rồi!

Chưa đến năm ngày, bình quân mỗi ngày bị bắt cóc hai lần!

Tự nhiên thấy mệt mỏi quá!

Sau khi ổn định tâm tình, cô bắt đầu tự hỏi bản thân nên thoát khỏi tình cảnh khốn đốn này như thế nào. Tên đầu trọc và Lý Đại Hùng sẽ đến cứu cô chứ?

Sao cô lại đặt hy vọng vào hai người không quen không biết kia nhỉ? Cho dù cô mơ hồ đoán rằng họ sẽ đến cứu cô, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ ngồi yên chờ chết!

Cho nên… phải tự cứu lấy mình!

“Ờ… Chị Vương Tinh ơi…” Cố Duệ ló đầu ra gọi.

Giây tiếp theo.

Phập!

Móng tay của Vương Tinh đâm xuyên qua bắp chân Cố Duệ. Các cơ mặt trên khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của cô ta hình như đang động đậy.

Cố Duệ nhắm mắt lại, không lên tiếng.

Cô chỉ đào hơi nhiều mồ mả tổ tiên nhà người ta thôi mà, có cần phải bị xui xẻo đến thế không?

Ầm! Cố Duệ bị ném xuống đất. Cảm nhận được đau đớn từ khắp cơ thể đang truyền tới, cô mơ hồ mở mắt ra…

“Ngủ rồi à?” Giọng Vương Tinh đầy âm trầm nói.

Không có, thật sự không có mà! Chỉ là không cẩn thận ngủ gật một xíu thôi.

Cố Duệ cô cũng chẳng phải là một kẻ không biết điều đến mức có thể ngủ trong tình cảnh này. Nhưng mà, cơ thể cô quá mệt mỏi rồi…

“Ấy, có lẽ lại tại quỷ phong (*) của chị Vương đây quá ấm áp, quá thoải mái, lại không hề xóc nảy, làm người trải nghiệm như em đây cảm thấy rất thư thái. Không những thế nó còn khiến em buông bỏ hết mọi phiền não trên thế gian này…”

“Lại muốn câu giờ nữa hả?”

Vương Tinh siết chặt cổ Cố Duệ.

“Bà nội nhà cô, sao cứ thích bóp cổ ta hoài vậy!”



Lần này Cố Duệ thật sự trợn trắng mắt. Ngại quá, đây là phản ứng sinh lý bình thường khi bị bóp cổ thôi.

Vương Tinh ra tay lần này cũng không hề kiêng kị gì cả. Bởi vì cô ta muốn giết Cố Duệ để lấy tim của cô.

Cô ta muốn làm Xa Cảnh Phong sống lại. Cố Duệ không cần suy nghĩ cũng biết Vương Tinh muốn làm gì. Cho nên, trong lúc giãy giụa, cô chật vật nói: “A Tinh… Chị A Tinh…”

Vương Tinh ngẩn ra.

Cách Cố Duệ gọi cô ta giống với cách Vương Thanh Uyển gọi Diêm Ngọc là chị A Ngọc.

Cố Duệ nghĩ, Vương Tiểu Nha khi còn nhỏ có lẽ cũng giống với Vương Thanh Uyển, đều quen biết với Vương Tinh và Diêm Ngọc. Như vậy, có lẽ cách gọi sẽ không khác nhau lắm. Lúc trước, Vương Tinh còn có một chút không đành lòng khi xuống tay với Vương Tiểu Nha. Nên xem ra, cô ta còn chưa hoàn toàn mất đi nhân tính. Chỉ là không biết bây giờ cô gọi như thế còn có tác dụng gì hay không thôi.

Mà xem ra có vẻ khá hiệu quả. Vương Tinh ngẩn người một chút rồi nhanh chóng hoàn hồn lại, nhưng một thoáng ngẩn người đó đã bị Cố Duệ bắt được. Dù vậy, Cố Duệ vẫn không cảm thấy yên tâm. Người phụ nữ này đã hóa thành lệ quỷ, cho dù có một chút dịu dàng kia, nhưng ai biết được cô ta có thể trở nên tàn nhẫn trong chớp mắt hay không.

“Em biết chị muốn cứu người chị yêu… Cũng giống như mẹ ông ta vậy, nhưng loại cách tà ác này chỉ tăng thêm tội nghiệt cho bà ta, từ một người xinh đẹp, trẻ mãi không già đến một bà già xấu xí chỉ là vấn đề thời gian thôi. Cho nên mới có câu “ác giả ác báo”. Đương nhiên em không có chỉ trích chị, mà là muốn chị sớm có được tự do, và người chị yêu cũng được tự do.”

“Vậy cô nói xem, ta nên làm gì?” Vương Tinh bình tĩnh lại, giọng nói cũng dịu xuống.

Có hy vọng!

Cố Duệ trầm ngâm một lát rồi nghiêm nghị nói: “Buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật!”

Nhà khảo cổ học nào đó phải vắt hết óc để suy nghĩ mới ra được một chén canh tâm linh nóng hầm hập như thế.

Nhưng…

Vương Tinh không uống.

Tay cô ta vẫn siết lấy cổ Cố Duệ, rồi đột nhiên cô ta nhấc Cố Duệ vốn thấp hơn cô ta một khúc lên.

“Thành phật? Năm đó ta không hề làm chuyện gì xấu, nhưng ông trời đã đối xử với ta như thế nào? Cô có biết đêm hôm đó ta đã gặp phải những chuyện gì không? Trên đời này vốn dĩ không hề tồn tại cái gọi là công bằng. Giống như cô vậy, mặc dù bây giờ cô rất thông minh, không còn ngốc như xưa, nhưng trước kia có không biết bao nhiêu người đã bắt nạt, ức hiếp cô. Thành phật? Nếu buông bỏ đồ đao có thể thành phật thì trên đời này làm gì có nhiều ác quỷ như vậy? Làm sao mà còn cần tới phật nữa chứ?”

Hai chân lơ lửng trên không, hô hấp của Cố Duệ càng lúc càng trở nên khó khăn hơn.

“Huống hồ, dù có thật sự thành phật thì đã sao?”

Bỗng nhiên Cố Duệ rơi xuống đất, đầu óc choáng váng. Một móng tay sắc nhọn cắt qua vạt áo cô.

Giống như đêm đó.

Móng tay sắc nhọn của cô ta nhắm xuống vị trí cạnh tim cô.

“Ta chỉ cần anh ấy sống thôi.”

Đây là một loại chấp niệm.

Móng tay cắt vào da.

Đâm vào, một dòng máu ấm nóng chảy ra…

Đồng tử Cố Duệ giãn ra.

Cô ngửi được mùi tanh của máu. Máu chảy qua tim cô, chảy qua cổ cô, rất thân thuộc. Cô còn nghe thấy tiếng hô hấp và tiếng nỉ non đầy quen thuộc.

“Tiểu Duệ… phải sống tiếp…”

Mắt cô đỏ lên, cô nắm lấy một cục đá trên đất rồi ném vào mặt Vương Tinh.

Vương Tinh là lệ quỷ, sao cô ta có thể bị một kẻ yếu ớt như Cố Duệ làm bị thương được.

Nhưng, không ngờ rằng… khi ngón tay cô ta đâm vào vị trí cạnh trái tim, có một cỗ sức mạnh phản kháng lại cô ta, ánh sáng tím dữ dội, men theo ngón tay lan lên phía trên và cắn nuốt lấy quỷ khí của cô ta trên diện rộng, khiến cô ta không thể nhúc nhích. Cũng vì thế mà cô ta bị Cố Duệ ném trúng.

Phập!

Máu thịt văng ra tung tóe, bắn cả lên người Cố Duệ.

Cố Duệ ngã xuống đất. Cơn đau từ ngực liên tục truyền tới.

Mà Vương Tinh ôm mặt thét chói tai, cô ta tức giận nắm lấy đầu Cố Duệ tính đập xuống đất…

Một thanh thước xé gió lao đến. Như một lưỡi đao, nó ngang tàng đâm vào cánh tay của Vương Tinh.

Sau đó nó rơi xuống đất. Rồi nó xoay vòng bay trở lại chỗ tên đầu trọc đang đứng trên cây và rơi xuống tay ông ta.

Chân tên đầu trọc đạp lên cành cây để mượn lực đáp xuống. Cơ thể cao lớn, cường tráng của ông ta uyển chuyển một cách lạ thường. Lá cây lay động xào xạc. Tay phải vung thước lên, gió nổi lên cuồn cuộn. Ánh sáng xanh chói sáng đầy mạnh mẽ.

Lá cây bị gió cuốn, tiếng xào xạc rất nhỏ, gần như không có.

Vương Tinh tức giận, quỷ khí dao động. Tên đầu trọc này lại phá đám cô ta!

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc. Một lượng lớn chướng khí đầy tro đen như sinh vật sống bay về phía tên đầu trọc và Cố Duệ.

Nhưng tên đầu trọc đã dùng thước ép Vương Tinh lùi xa khỏi Cố Duệ ba mét. Sau đó, ông ta đặt thanh thước ngang người, ánh sáng xanh phóng ra tạo thành một tấm chắn cách hai người khoảng hai mét. Tấm chắn này không những ngăn được chướng khí, mà còn ép Vương Tinh tiến về phía trước!

“Hồ đồ, ngu xuẩn! Nếu hôm nay không thu phục được ngươi thì ta cũng không còn mặt mũi nào để quay lại Khuê Sơn nữa!”

Tên đầu trọc hô to, hai ngón tay trái kẹp lấy ba tấm bùa và đưa đến trước miệng. Ông ta bắt đầu niệm chú, ba tấm bùa màu vàng kia lập tức bốc cháy.

“Đại Hùng, lên đi!”

“Đến đây!”

Soạt! Lý Đại Hùng vừa lúc đuổi tới lập tức cởi áo ra, lộ ra hộ tâm kính ở bên trong.

Tay hắn ta nâng hộ tâm kính lên.

Phía bên kia, tên đầu trọc vung ba tấm bùa màu vàng đang cháy về phía hộ tâm kính. Ba đạo ánh sáng vàng bắn ra, phản chiếu vào hộ tấm kính.

Mặc kệ đó là nguyên lý gì, Cố Duệ đang ngã trên đất chỉ nhìn thấy ánh sáng trắng, ánh lửa. Bùm!

Ánh lửa của ba tấm bùa màu vàng đột nhiên được phóng đại lên ba mươi bốn lần. Ba quả cầu lửa lớn ấy hợp lại với nhau, trông giống như một cái lò luyện lớn. Rồi nó tấn công về phía Vương Tinh.

Ngọn lửa kia không phải là một ngọn lửa đơn giản, mà nó còn mang theo ánh sáng của mặt trời. Ánh sáng trắng ấy nhuộm sáng mắt Cố Duệ. Cô mơ hồ nhìn thấy vô số quỷ khí trên người Vương Tinh bị thiêu đốt dưới ngọn lửa trắng kia. Quỷ ảnh của cô ta cũng trở nên vặn vẹo.

Cuối cùng… ánh sáng trắng ấy nhạt dần, ánh lửa lan ra, thiêu đốt đám lá khô trên mặt đất và thiêu đốt cả máu đã khô lại và tích tụ trên mảnh đất này nhiều năm qua.

Trong không khí còn thoang thoảng mùi sắt bị đốt.

Nhưng, sao lại có màu hồng hồng kia vậy?

Mặt Cố Duệ dán trên mặt đất. Cô có thể nhìn thấy rễ cây nhô lên mặt đất đang chảy máu trong ngọn lửa kia.

Rễ cây kia nhô lên? Còn có màu xanh?

Màu xanh?

Mắt Cố Duệ tối sầm lại. Và rồi cô từ từ nhắm mắt.

“Khỉ, khỉ, sao cô có thể chết như vậy hả? Không phải đã nói là sẽ cùng nhau ăn cá, ăn gà sao?”

“Ngươi gào cái gì mà gào! Đứng lên cho ta! Cô ta còn chưa chết đâu!”

Tên đầu trọc đá Lý Đại Hùng sang một bên rồi kéo Cố Duệ đang nằm dưới đất lên. Hiển nhiên ông ta cũng thấy vạt áo trước ngực cô nhiễm đầy máu tươi. Ông ta còn mơ hồ nhìn thấy vị trí cạnh tim đang chảy máu…

Không có…

Chết rồi sao?

Không có khả năng, mới nãy còn thở mà.

Tên đầu trọc nhíu mày. Rồi đột nhiên ông ta phát hiện máu rơi xuống đất rất ít, ngược lại lại thấm vào quần áo…

Hửm?

Tên đầu trọc đưa tay ra nắm lấy sợi dây màu đỏ trên cổ Cố Duệ. Ông ta đang muốn lôi sợi dây chuyền đó ra…

Đột nhiên, một đôi bàn tay nhỏ bắt lấy tay ông ta.

“Đến cả đồ người chết cũng dám lấy, tự trọng của ông đâu hả?” Cố Duệ yếu ớt nói.

“Ấy chà, còn sống cơ à? Sợ ta cướp đồ của cô sao? Ta không phải là kẻ mò vàng như các cô, thích lấy đồ của người chết…”

Tên đầu trọc vui vẻ buông tay ra, nhưng ánh mắt ông ta vẫn liếc nhìn đồ vật đã bị móc ra kia.

Thứ đó có màu trắng, dáng vẻ rất giống với dây chuyền có mặt dạng tháp nhỏ.

Ông ta vốn chỉ tùy ý nhìn thoáng ra. Nhưng khi thấy rõ đó là gì, sắc mặt ông ta thay đổi. Ông ta nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền mà Cố Duệ đang cầm trên tay.

“Tháp bạch cốt?”

Sắc mặt Cố Duệ cũng hơi thay đổi. Cô mím môi lại rồi lạnh nhạt nói: “Cái này được làm từ tro cốt của bố mẹ ta để làm kỷ niệm. Không được sao?”

Lý Đại Hùng như lọt vào sương mù. Khi nhìn thấy tháp bạch cốt Cố Duệ đang cầm trên tay thì hắn ta cảm thấy khó hiểu. Nói thật, làm gì có ai đem tro cốt của người chết làm thành đồ trang sức để đeo lên người bao giờ. Nếu có, cũng chỉ là mấy người dùng tà thuật trong tà đạo thôi. Nhưng con khỉ không phải là loại người như thế.

Tên đầu trọc nhìn bộ dạng bình tĩnh của Cố Duệ, ánh mắt lóe lên. Ông ta nói: “Vậy cô có biết tháp bạch cốt là gì không?”

“Biết.”

“Cô biết?” Tên đầu trọc hỏi lại.

“Là tháp làm từ xương trắng, ở quê ta có đầy.”

Nhẫn làm từ xương trắng, khuyên tai làm từ răng, cái gì cũng có cả.

“…”

Tên đầu trọc nhìn Cố Duệ chằm chằm. Ông ta trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Cô không chết.”

“Ừm.” Cố Duệ ngây ngô đáp.

“Rất nhiều lần như thế.”

“Đúng vậy.”

“Cô có nhận ra rằng cô từng trúng hủ độc của Vương Tinh rất nhiều lần, nhưng đến bây giờ vẫn không có chuyện gì xảy ra không?”

Cố Duệ im lặng, không lên tiếng.

Thì ra là thế… Hèn gì Lư Dịch Chi lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái như vậy. Có lẽ anh ta đã nhận ra sự khác thường ấy trong cô.

Tên đầu trọc này cũng cảm thấy nghi ngờ, nhưng mãi đến bây giờ mới mở miệng nói với cô.

“Còn nữa, tay Vương Tinh rõ ràng đã đâm vào tim phổi cô những ba phân. Nhưng miệng vết thương của cô đã bắt đầu tự cầm máu.”

Tên đầu trọc lẩm bẩm: “Hơn nữa, luôn cảm thấy có chuyện gì đó rất kỳ quái. Mà đó là cái gì ấy nhỉ…”

Là gì nhỉ?

***

(*) Quỷ phong: gió do quỷ tạo ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.