Trước đây Cố Duệ không nhàn rỗi lắm. Cô có rất ít bạn, nhưng tri kỷ lại có rất nhiều. Sao? Nghe mâu thuẫn quá phải không?
Không mâu thuẫn chút nào đâu.
Bạn bè, cô có rất ít.
Tri kỷ, bởi vì mạng lưới quan hệ xã hội của cô rất lớn, nhưng người thật sự thân quen lại không có mấy ai.
Nhưng, mặc kệ có thân quen hay không, bọn họ đều thích làm một chuyện – gọi điện thoại.
Hơn nữa, câu mở đầu luôn là “Cố gia, đang làm gì đó?”
Và ngàn lần như một, cô đều trả lời rằng “đang đào mộ” hoặc là “đang trên đường đi đào mộ”.
Bây giờ, nếu có ai hỏi cô: “Cố gia, đang làm gì đó?”
Cố Duệ chắc chắn sẽ nói: “Ông đây đang bị bắt cóc trên đường này!”
Mấy lần rồi, đã mấy lần rồi!
N lần luôn rồi!
Chưa đến năm ngày, bình quân mỗi ngày bị bắt cóc hai lần!
Tự nhiên thấy mệt mỏi quá!
Sau khi ổn định tâm tình, cô bắt đầu tự hỏi bản thân nên thoát khỏi tình cảnh khốn đốn này như thế nào. Tên đầu trọc và Lý Đại Hùng sẽ đến cứu cô chứ?
Sao cô lại đặt hy vọng vào hai người không quen không biết kia nhỉ? Cho dù cô mơ hồ đoán rằng họ sẽ đến cứu cô, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ ngồi yên chờ chết!
Cho nên… phải tự cứu lấy mình!
“Ờ… Chị Vương Tinh ơi…” Cố Duệ ló đầu ra gọi.
Giây tiếp theo.
Phập!
Móng tay của Vương Tinh đâm xuyên qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2712999/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.