Bây giờ đã sẩm tối, sắp tới giờ giới nghiêm. Nhưng dân chúng ở Đại Đường khá cởi mở, có rất nhiều người vừa ăn cơm tối vừa nói chuyện phiếm ở bên ngoài, vẫn còn rất náo nhiệt. Nhưng sự náo nhiệt này giống như nước sôi bảy, tám chục độ, chỉ cần ném vào đó một vật có nhiệt độ cực cao vào thì nước kia trong nháy mắt sẽ sôi trào - giống như sắc mặt trắng bệch đầy kinh hoàng của người đàn ông kia.
Lúc ông ta hô to nhà họ Xa có quỷ quậy phá, tất cả mọi người trong tiệm mì đều đứng dậy, không hẹn mà cùng đi tới hỏi chuyện. Thậm chí, người có gan hơn còn chạy về hướng nhà họ Xa.
Ba người Cố Duệ đang cắm cúi ăn mì nghe thấy thế đều ngước lên nhìn nhau, sau đó đồng loạt buông đũa xuống.
“Đi hay là không đi?”
Lý Đại Hùng: “Hay là… ăn xong rồi tính?”
Cố Duệ: “Vậy sao được! Diệt quỷ trừ yêu là thiên chức của mấy người mà… Cho nên, ân nhân, ngài cứ đi trước đi! Ta và Đại Hùng sẽ đuổi theo sau.”
Lý Đại Hùng: “Cái này có thể này! Sư phụ luôn quan tâm săn sóc người bị thương, luôn là đồng đạo mẫu mực!”
“Hừm! Hai đứa nhãi ranh này!”
Tên đầu trọc trừng mắt nhìn hai người, sau đó bất đắc dĩ buông bát mì du hành thơm ngào ngạt xuống để đi đến nhà họ Xa.
Cố Duệ và Lý Đại Hùng nhìn nhau rồi cùng vỗ tay.
Ố dề!
Nhưng hai người vẫn nhanh chóng ăn xong bát mì rồi xuôi theo dòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2712965/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.