Từ trong phòng đi ra, Đỗ Sĩ Nghi định tìm giấy bút để Tôn Tử Phương viết đơn thuốc, nhưng nhìn quanh bốn phía, mãi cũng không thấy giấy bút để ở đâu, liền dứt khoán đi đến trước mặt Trúc Ảnh, lấy hết ngân châm trên người nàng xuống, bỏ vào trong hộp rồi mới phân phó:
- Đem ngân châm này cất giữ cẩn thận, tương lai có lúc còn dùng đến. Còn có, đi lấy văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) đến đây, để Tôn đạo trưởng kê đơn thuốc cho Thập Tam Nương.
Bởi vì Đỗ Sĩ Nghi dặn dò, hơn nữa trong nhà đang có quý khách, nên Trúc Ảnh chỉ ngồi xổm một chỗ không dám động đậy, lúc này vừa đứng lên đã cảm thấy lòng bàn chân tê buốt, lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Nhưng vừa nghe thấy lời này, nàng lập tức quên mất khổ sở trên người, nhanh chóng đáp ứng rồi lảo đảo bước đi.
Mắt thấy nàng rời đi tìm đồ, Tôn Tử Phương nhớ tới tỳ nữ này vừa rồi còn được Đỗ Sĩ Nghi châm cứu qua, không khỏi hơi mỉm cười nói:
- Đỗ tiểu lang quân đối với tì nữ này cũng hết mực chăm sóc nhỉ.
- Từ khi ta thân mang trọng bệnh, người hầu trong nhà đều ly tán hết, chỉ còn lại xá muội cùng nàng chăm sóc ta, lần này lại không quản ngàn dặm theo tới Tung Sơn. Mà sau khi đến đây, từ việc mời người tu sửa nhà tranh, thu dọn nhà cửa đến mua sắm làm cơm, tạp vụ trên dưới đều do một tay nàng đảm nhiệm, tỳ nữ hết lòng vì chủ như vậy, nếu còn không biết quý trọng, thì cũng không khỏi ngu ngốc quá rồi.
Đỗ Sĩ Nghi khi nói lời này, cũng không chú ý đến Trúc Ảnh đang tìm kiếm văn phòng tứ bảo ngay sau lưng mình, nghe hắn nói như vậy, khuôn mặt nàng không khỏi lộ ra vẻ cảm dộng.
Đối phương là tỳ nữ, nên Tôn Tử Phương cũng chỉ thuận miệng trêu ghẹo một câu.
Hắn lần này theo Tư Mã Hắc Vân đến đây thăm hỏi, vốn dự định diệu thủ hồi xuân, vì Đỗ Thập Tam Nương chữa bệnh phong hàn, bù đắp sai lầm do đệ tử Tống Phúc Chân vì không hiểu chuyện mà gây nên.
Ngẫm lại, đang có Tư Mã Hắc Vân ở một bên, mà Đỗ Sĩ Nghi người này tuy còn trẻ tuổi, nhưng cử chỉ lời nói đều khéo léo hào phóng, rõ ràng xuất thân thế gia, cùng với mượn cớ che đậy, còn không bằng nói trắng ra:
- Đỗ tiểu lang quân, hai huynh muội ngươi đường xá xa xôi đến Tung Dương Quán cầu y, lại bị Quán từ chối từ ngoài cửa, hôm nay ta mặc dù mới trở về, nhưng cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn. Quán chủ Tống đạo huynh xưa nay chỉ để ý tu luyện, sự vụ trong Quán đều giao cho đồ nhi hắn quản lý. Ta từ trước đến nay cũng có chút tiếng tăm, nhưng nói đến Kỳ Hoàng thuât, trong Quán cũng có mấy vị đạo huynh tinh thông, chỉ vì tên đồ nhi kia của Tống đạo huynh hồ đồ, nghĩ ngươi bệnh tình trầm trọng, nếu trị không khỏi sẽ bị hỏng mất danh tiếng, nên không để ý đến đạo nghĩa, bỏ mặc cho lệnh muội khổ cầu, thậm chí còn quỳ xin trước cửa trong trời mưa đông. Quán chủ nghe thấy việc này cũng rất tức giận, đã bãi bỏ chức vụ của hắn, xử phạt hắn phải vẩy nước quét nhà làm tạp vụ ba năm. Sự việc xảy ra lúc trước, quán chủ cũng rất áy náy, nhân tiện Đỗ tiểu nương tử bệnh tình chưa lành, Đỗ tiểu lang quân cũng bệnh nặng mới khỏi, đều cần điều dưỡng bổ sung huyết khí, vì thế, quán chủ mới cố ý chuẩn bị một nhánh nhân sâm, cùng vài dược liệu khác để ta mang đến đây.
Nếu như nói lúc trước Tôn Tử Phương tự mình theo Tư Mã Hắc Vân đến đây thăm viếng trị liệu, Đỗ Sĩ Nghi đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng giờ phút này, hắn cũng không thể không cảm thấy thế giới này thực sự quá kỳ diệu.
Tung Dương Quán từng tránh huynh muội bọn hắn như tránh rết, hiện tại thái độ lại cải biến quá mức, thậm chí còn phạt người chủ quản trước kia, lại hào phóng mang tặng nhiều dược liệu quý hiếm như vậy, loại chuyển biến này dường như đã hơi vượt xa phạm trù bình thường rồi!
Thoáng nhìn lại Tư Mã Hắc Vân nghiêm mặt đứng một bên, thấy hán tử lông mày rộng này dường như không nghe thấy những điều Tôn Tử Phương vừa nói, vẫn một mực trầm mặc, hắn đột nhiên nghĩ đến vị trên xe lúc trước trợ giúp mình.
Vị chủ nhân kia hẳn là một vị trưởng giả cao tuổi, vì đường xá xa xôi nên không chịu nổi lạnh giá.
Mà Tôn Tử Phương lại cùng vị chủ nhân kia trở về cùng một lúc, đáp án rất đơn giản, ông lão này hiện giờ vẫn còn ở trong Tung Dương Quán!
Tôn Tử Phương nhiệt tình đối đãi với hắn như vậy, nói không chừng có liên quan đến vị lão giả kia.
Nghĩ tới đây, mắt thấy Tôn Tử Phương đã giương giọng kêu lên, mấy người đang ôm hộp gỗ ở bên ngoài cũng tiến vào trước mắt, hắn liền lập tức lắc lắc đầu nói:
- Hảo ý của Tôn đạo trưởng tại hạ xin lĩnh tấm lòng, nhưng những vật quý giá này lại vạn lần không giám thu nhận. Tiên phụ từ nhỏ đã dạy hai huynh muội chúng ta, vô công bất thụ lộc, nếu quán chủ đã trừng phạt người chủ trì lúc trước, còn mời đạo trưởng đến đây thăm viếng trị bệnh, thì hai huynh muội chúng ta đã cảm kích lắm rồi.
Thấy Đỗ Sĩ Nghi vậy mà cự tuyệt nhận những dược liệu này, Tôn Tử Phương sau khi suy nghĩ một chút cũng không miễn cưỡng thêm, mở miệng cưởi nói:
- Nếu như thế, Tung Dương Quán trên Tuấn Cực Phong còn có một biệt viện, phong cảnh yên tĩnh, có lợi cho việc dưỡng bệnh. Gian nhà tranh này dù sao cũng ẩm ướt, mà nơi đó hiện tại cũng ít người ở lại, vẫn đang để không.
Nhìn lại xung quanh ngôi nhà một chút, quả thật chỉ là một căn nhà tranh đơn sơ, nhưng Đỗ Sĩ Nghi vẫn lần nữa khéo léo từ chối:
- Gian nhà tranh này mặc dù đơn sơ, nhưng trên có cỏ tranh che nóc, dưới có giường nằm an thân, mưa gió không vào, cũng vô cùng yêu tĩnh, không chỉ thích hợp dưỡng bệnh, mà còn thích hợp tu dưỡng đọc sách. Biệt viện trên núi là nơi các đạo trưởng Tung Dương Quán thanh tu, hai huynh muội chúng ta cũng không giám tùy tiện quấy rầu. Kính xin Tôn đạo trưởng trở lại cảm ơn quán chủ hộ ta, hảo ý của ngài, ngô gia huynh muội vô cùng cảm kích.
- Huynh...
Lỗ tai đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng kêu yếu ớt, Đỗ Sĩ Nghi vội vàng đứng dậy, xin lỗi một tiếng rồi bước nhanh vào phòng.
Thấy Đỗ Thập Tam Nương đang chống tay muốn ngồi dậy, hắn liền lập tức nhấn nàng nằm xuống rồi nói:
- Ngươi vẫn còn sốt, chớ có lộn xộn.
- Huynh, bên ngoài là Tôn đạo trưởng?
Đỗ Thập Tam Nương mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, khi nghe được ba chữ Tôn đạo trưởng, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng kêu lên.
Giờ khắc này, thấy ca ca gật gật đầu, nàng bèn nắm lấy tay áo của huynh trưởng, nỗ lực nói từng chữ từng câu:
- Tôn đạo trưởng đã bắt mạch cho huynh chưa?
- Xem qua rồi. Tôn đạo trưởng nói ta đã không còn đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm là được. Ngược lại, chứng phong hàn của muội lại càng phải lưu tâm uống thuốc dưỡng bệnh!
Đỗ Sĩ Nghi thấy tiểu nha đầu như trút được gánh nặng, chậm rãi thở ra một hơi, liền cười nói:
- Lần này đã yên tâm chưa?
- Ừm.
Trên mặt Đỗ Thập Tam Nương hiện ra nụ cười hưng phấn, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, nói:
- Tôn đạo trưởng đã nói vậy, thì thật sự không sao rồi... Huynh, chờ ngươi hoàn toàn khỏi bệnh, phải mang ta đi lên Tuấn Cực Phong nhìn qua Tế Thiên đàn năm đó một chút nhé...
Lời còn chưa nói hết, bên ngoài đã truyền đến giọng nói của Tôn Tử Phương:
- Đỗ tiểu lang quân, Đỗ tiểu nương tử nếu như đã nói thế, biệt viện trên Tuấn Cực Phong phong cảnh núi non rất tốt, từ chỗ ấy leo lên Tế Thiên đàn cũng rất tiện nghi.
Đỗ Thập Tam Nương lúc này mới sực nhớ, vừa rồi huynh trưởng còn cùng Tôn Tử Phương đàm luận đến việc này, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Nhìn thấy Đỗ Sĩ Nghi hướng về phía mình lắc lắc đầu, nàng mặc dù không muốn nhưng vẫn phải mở miệng nói:
- Huynh, gian nhà tranh này là ta cùng Trúc Ảnh bày biện tu sửa, nếu huynh vừa lành bệnh đã dời khỏi đây, ta thật sự không nỡ... Huynh, ngươi đi cảm tạ hảo ý của Tôn đạo trưởng đi.
Huynh muội nhà này một lần nữa khéo léo từ chối, lại đều là bệnh nhân, nên Tôn Tử Phương cũng không muốn cưỡng cầu thêm.
Đợi đến khi Đỗ Sĩ Nghi từ trong phòng bước ra, hắn nâng văn phòng tứ bảo mà Trúc Ảnh đã sớm mang tới, ghi lại phương thuốc rồi đứng dậy nói:
- Nếu Đỗ tiểu lang quân cùng Đỗ tiểu nương tử một lòng muốn ở lại chỗ này, vậy ta cũng không tiện cưỡng cầu. Nếu như lệnh muội lại có gì không khỏe, cứ sai người đến Tung Dương Quán tìm ta là được.
- Vâng, đa tạ Tôn đạo trưởng.
Đỗ Sĩ Nghi gật gật đầu, lúc này mới hướng Tư Mã Hắc Vân nói:
- Tư Mã đại huynh, ta cũng có chuyện muốn nhờ. Gian nhà tranh này là của một vị ẩn sĩ từng ẩn cư trước khi hồi hương đã cấp cho xá muội, mà mảnh sân đằng trước lại thích hợp trồng trọt, nếu bỏ hoang thì cũng hơi đáng tiếc. Lần này sở dĩ chật vật như vậy, là bởi vì bên người huynh muội chúng ta chỉ có mình Trúc Ảnh là tỳ nữ. Nếu có thể, phiền Tư Mã huynh giới thiệu cho ta hai người đáng tin cậy hay không? Một người đến trông coi nhà cửa, người còn lại thì trồng trọt chút rau xanh trái cây.
Tư Mã Hắc Vân thấy Đỗ Sĩ Nghi từ chối hảo ý cho mượn biệt viện của Tôn Tử Phương, nhưng lại hướng mình mượn người, hơn nữa còn mở miệng xưng Tư Mã đại huynh, nhất thời cảm thấy Đỗ Sĩ Nghi làm người thật đôn hậu.
Mặc dù hắn cũng vừa mới theo chủ nhân đến Tung Sơn, nhưng vẫn không chút suy nghĩ thoải mái đáp ứng:
- Việc này đơn giản, sau khi quay về ta sẽ tiến cứ cho ngươi hai người đàng hoàng.
Tôn Tử Phương lúc này cũng không khỏi trêu ghẹo nói:
- Nếu Đỗ tiểu lang quân dự định gieo trồng rau xanh ở đây, chẳng lẽ còn muốn nuôi thêm mấy con gà con vịt nữa?
- Ý của Tôn đạo trưởng rất hay.
Đỗ Sĩ Nghi cười tủm tỉm gật gật đầu:
- Rừng trúc ruộng rau, lại thêm năm ba con gà con vịt, thiên nhiên hoang dã như vậy, vừa vặn thích hợp ở lại một năm nửa năm tu dưỡng đọc sách.
Thấy Đỗ Sĩ Nghi tiếp lời mình nhanh như vậy, Tôn Tử Phương cũng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nấn ná thêm một lúc, bóng gió hỏi thăm nội tình của Đỗ gia huynh muội, phát hiện ra quả thực là xuất thân từ Đỗ Khúc sông Phàn, lúc này Tôn Tử Phương mới đứng dậy cáo từ, Tư Mã Hắc Vân cũng nói cười thêm vài câu rồi theo sau hắn rời đi.
Sau khi đưa hai người ra tới cửa, Đỗ Sĩ Nghi quay lại, đi tới trước giường Đỗ Thập Tam Nương nằm.
Thấy nàng đang ôm lấy chăn, khuôn mặt lộ ra nụ cười hài lòng, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mình, dường như sợ một khắc sau hắn sẽ biến mất, khiến hắn không khỏi cười cười, đem cái chăn kéo lên, nói:
- Thập Tam Nương, phải đành ủy khuất muội tiếp tục ở lại gian nhà tranh sơ sài này.
- Huynh nhất định là có đạo lý của mình!
Đối mặt với vị muội muội hiểu chuyện này, Đỗ Sĩ Nghi nhất thời mỉm cười, tâm tình vốn đang nặng trình rốt cuộc cũng nới lỏng ra.
Vô công bất thụ lộc (không công mà hưởng lộc),bậc trí giả sẽ không vì ham muốn được mất trước mắt mà khiến tương lai phải trả giá gấp bội.