Sở Lương đương nhiên sẽ không cho phép nó tiến về phía trước, vật, oán khí sâu nặng như thế lưu lại trên thế gian chắc chắn sẽ hại người.
"Ngự Kiếm thuật! Ra!"
Chỉ tay hướng lên trời, phi kiếm hóa thành tia sáng lao đi.
"Meo meo ngao!"
Kiếm quang vừa mới phát ra, miêu yêu kia hú lên quái dị, dị đồng liếc nhìn Sở Lương, thân hình lủi một cái hóa thành bóng đen, tránh thoát phi kiếm, ngay sau đó quay người bổ nhào về phía trước!
Một kích này đúng là trả thù một kiếm của Sở Lương, tới vừa nhanh vừa độc, mang theo huyết khí ngút trời, hung mãnh ắc liệt!
Thân hình Sở Lương lóe lên, miễn cưỡng lắm mới né qua công kích bổ nhào này. Nhưng mặc dù là như thế, quần áo của hắn vẫn xuất hiện một lỗ thủng.
Bịch --
Thân hình của miêu linh rơi xuống đất, vạch ra hai đường huyết sắc.
Nhưng kiếm quang như hình với bóng đã theo sát phía sau! Là phi kiếm của Sở Lương!
Vèo --
Kiếm quang nhanh chóng xẹt qua, thân thể miêu linh đột nhiên lệch ra xoắn thành một độ cong quỷ dị, tránh thoát nmột kiếm trí mạng này: "Ngao --"
Tránh thoát, nhưng không hoàn toàn tránh né hết được.
Kiếm quang vẫn để lại một vết thương thật sâu trên cơ thể của miêu linh.
Chỉ trong một chốc lát, trong vết thương kia hiện ra huyết khí màu đen, trong nháy mắt để cho sóng máu xung quanh Miêu Linh càng thêm mãnh liệt!
Không ổn.
Sở Lương nhíu mày.
Miêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-cong-tu-tram-yeu/2865233/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.