Chương trước
Chương sau
Thư viện Nam Sơn đều là con cháu của gia đình phú hào bản địa hoặc là quan lại nhân gia, đương nhiên đều mang thư đồng tôi tớ đến. Nhiều người như vậy dĩ nhiên không có khả năng đều đi theo tiến vào trong giảng đường, trong đình viện có ngoại thất đặc biệt để cho bọn hắn nghỉ ngơi, nếu như muốn học tập, thì đứng ở ngoài cửa sổ dự thính cũng được. Chỉ cần không lớn tiếng gây náo động thì bình thường sẽ không bị quản thúc.

Thời gian giảng một bài ở thư viện Nam Sơn rất lâu, l sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, học sinh xung quanh đều cảm thấy có chút mệt mỏi buồn ngủ, chỉ có Sở Lương vẫn còn hào hứng dạt dào. Hắn đã từng là học sinh xuất sắc, đối với môi trường học tập như thế này cũng có chút hoài niệm.

Có giáo sư đã từng nói, hắn chưa tập trung đủ tâm trí. Nếu như có thể đặt tâm tư tập trung vào học tập thì sẽ không có ai có thể vượt qua được hắn, thành tựu không thể đoán trước được. Chỉ tiếc hứng thú của hắn lúc trước quá nhiều, vô luận là các hạng thể thao chuyển động, các loại cờ bài, các loại trò chơi đều khiến cho hắn dành rất nhiều thời gian tốn hao tinh lực làm rất tốt.

Cho nên mới chỉ đạt giải ba thi toàn tỉnh.

Dường như Lý Giác ở bên cạnh có lẽ không nghỉ ngơi tốt vào ban đêm, từ rất sớm đã gục xuống ở trong lớp học ngủ thiếp đi. Sở Lương không cần lo lắng cho hắn, tầm mắt chuyển động xung quanh, nhìn một chút xem có thể tìm người đáp lời hay không?

Đúng lúc này, một vị nữ sinh trên mặt có vết tàn nhang bên tay trái nhìn về phía hắn, trong mắt lập loè lấp lánh, tò mò hỏi: "Sở Lương đồng học, ngươi từ đâu tới vậy?"

Mọi người luôn khó tránh khỏi tò mò đối với học sinh có dáng dấp đẹp trai chuyển trường đến.

"Ta tới từ Hình Châu thành." Sở Lương nói ra tin tức đã chuẩn bị xong từ trước.

"Hình Châu thành? Vậy tại sao lại muốn tới Thư viện Nam Sơn thế?"

"Bởi vì nguyên nhân ở trong nhà, cả nhà đều chuyển tới đây, ta cũng chỉ đành đến bên này." Sở Lương mỉm cười nói.



"Hì hì, thư viện Nam Sơn rất tốt, ở mảnh khu vực Tây Nam này chính là số một số hai đấy." Tiểu cô nương thấy hắn cười, cũng cười hì hì nói.

"Trước khi ta đến cũng nghĩ như vậy, có lẽ tới Thư viện Nam Sơn không sai." Sở Lương dường như có chút lo âu nói: “Chẳng qua sau khi tới lại bỗng nhiên có chút lo lắng..."

"Lo lắng cái gì?" Tiểu cô nương vội vàng hỏi.

"Ta nghe nói, thư viện này gần đây ra quỷ?" Sở Lương nhỏ giọng nói.

"A..." Sắc mặt tiểu cô nương thoáng cái ngưng trọng, nàng nhìn hai bên một chút, cũng đè thấp tiếng nói xuống: "Đúng là có chuyện này, thế nhưng ngươi đừng sợ hãi, chỉ có mấy tên xấu xa kia mới..."

"Lý Xuân Hà!" Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng quát tháo: “Miệng ngươi phun phân đúng hay không?"

Tiểu cô nương nói chuyện với Sở Lương giật mình một cái, vội vàng lắc đầu, không dám lên tiếng nữa.

Hoá ra đằng trước cách đó không xa có một thiếu niên có cơ bắp cường tráng đứng đó, sắc mặt khó coi nhìn về phía bên này, tựa hồ rất mẫn cảm với nội dung mà bọn họ xì xào bàn tán, cách mấy hàng chỗ ngồi cũng đều nghe được.

Thiếu niên cường tráng cường tráng vừa chỉ vào Sở Lương: "Mới tới, ngươi muốn học tập tốt ở trong trường học thì cũng đừng hỏi thăm những chuyện linh tinh, đã nghe rõ chưa?"

Đối mặt với lời cảnh cáo hung hăng này, Sở Lương mỉm cười gật đầu, cũng không lên tiếng, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Lúc này, lại nghe thấy phía sau truyền tới một tiếng nói nhẹ nhàng: "Diêm Tiểu Hổ, ngươi lại đang hung dữ phải không?"



"Tống tiên sinh..." Tên thiếu niên cường tráng gọi là Diêm Tiểu Hổ kia nghe thấy tiếng nói này, lập tức phục tùng, xoay người ngồi xuống.

Chỉ thấy một nữ tử mặc chiếc váy dài màu xanh dương, khoác chiếc áo vạt ngắn màu xanh ngọc hở cổ đi đến, dáng người nàng cao gầy yểu điệu, thậm chí có hơi mảnh mai. Tóc buộc gọn lên đơn giản, để lộ đôi tai và chiếc cổ trắng như ngọc sứ, làn da như ngọc, ngũ quan thanh tú mộc mạc, một đôi mắt đen óng ánh.

Mặc dù xụ mặt, cách trang điểm trông có vẻ già dặn nhưng cũng liếc mắt là nhìn ra được tuổi tác của nàng cũng không lớn.

"Đây cũng là tiên sinh thư viện?" Sở Lương rất bất ngờ.

Thoạt nhìn nữ tử này thật sự tuổi còn rất trẻ.

Chỉ thấy vị Tống tiên sinh này từ ngoài cửa đi vào, đi đến bên cạnh Lý Giác nhẹ nhàng đẩy nhẹ hắn một cái đánh thức hắn dậy. Sau đó mới chậm rãi đi đến bục giảng, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta vào học."

Lý Giác nhìn vị này nữ tiên sinh, hiếm thấy xốc lại tinh thần.

So với lão tiên sinh lúc trước tốn công vô ích dùng hết giọng cố gắng thức tỉnh mọi người thì... Giọng nói của nàng dịu dàng và nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là nhỏ giọng thì thầm. Thế nhưng học sinh ở dưới lớp học vô luận là nam hay nữ đều có tinh thần, không có một ai trong số họ lại tiếp tục buồn ngũ nữa.

"Hôm nay chúng ta có tân sinh phải không?" Trước tiên, Tống tiên sinh nhìn Sở Lương mở miệng nói: "Vậy ta tự giới thiệu mình một chút, ta tên là Tống Thanh Y, là giáo viên dạy thơ văn của thư viện Nam Sơn."

Sở Lương nhìn ánh mắt dịu dàng của nàng, chỉ mơ hồ cảm thấy có chút kỳ dị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.