Chương trước
Chương sau
"Chuyện này thì ngươi yên tâm..." Tráng hán ở phía sau lại nói: "Thiếu gia nhà ta là thiếu chủ Hắc Hổ bang, ngươi có thể đi hỏi thăm một chút, Hắc Hổ bang chúng ta thuộc sở bộ Kình Bang, ngươi hiểu không? Quan hệ tốt với thiếu gia nhà ta thì tùy ngươi hoành hành bá đạo trong cả tòa Yến Giao thành."

"Hoá ra là thiếu chủ Hắc Hổ bang, thất kính thất kính." Sở Lương giả vờ dáng vẻ cửu ngưỡng đại danh đã lâu.

Vài ba câu nịnh nọt khiến cho Diêm Tiểu Hổ vui vẻ đi rồi.

Sau khi bọn hắn đi, lúc này Lâm Bắc mới sờ gáy của mình, âm trầm nói: "Mặc dù mấy người này có tu vi võ đạo, nhưng tối đa cũng chỉ tương đương với Đoán Thể Cảnh, hai ba lần là ta thu dọn được bọn chúng rồi, làm gì không cho ta ra tay chứ?"

"Tình huống không rõ ràng, trước không nên gây phiền toái. Hắc Hổ bang này giống như rắn địa phương, vạn nhất chúng ta thật sự chọc tới người của Kình Bang thì nhiệm vụ sẽ khó hoàn thành được." Sở Lương khuyên giải nói: "Vẫn là trước tìm hiểu rõ ràng chi tiết nội tình sau mới ra tay đi."

"Được rồi, thù lao của nhiệm vụ này còn chưa có lĩnh được, trước đã bị tổn thất mất mười lượng bạc..." Lâm Bắc còn hơi đau lòng.

"Quay lại thì tìm Lý lão gia thanh toán là được." Sở Lương khẽ cười nói.

Kình Bang hay còn gọi là Tứ Hải Kình Bang, là một trong Thập Địa, hơn nữa lại là một bang phái duy nhất bên trong Cửu Thiên Thập Địa không phải là thế lực tông môn nhưng lại có thể ngang hàng với một đám Tiên môn, thực lực của bọn họ có thể tưởng tượng được.

Chúng bang ở dưới trướng trải rộng bốn biển, nhiều lên đến mấy chục vạn người, chiếm giữ các con đường vận chuyển, bến tàu và rất nhiều việc làm ăn khác, có thể nói là một quái vật khổng lồ.

Nếu như Hắc Hổ bang này thật sự có quan hệ với Kình Bang, vậy thì cũng khó trách Diêm Tiểu Hổ lớn lối như thế.

Nhưng.

Sau khi trở lại giảng đường, hắn vẫn tiến tới hỏi Lý Giác một câu: “Ngươi không sao đấy chứ? Diêm Tiểu Hổ bên kia, có cần chúng ta hỗ trợ hay không?"



"Không cần." Lý Giác nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đã quen từ lâu rồi, hơn nữa... Dù sao hắn cũng không sống được lâu nữa."

Sở Lương đang muốn xoay người, đột nhiên nghe thấy hắn bổ sung một câu như vậy, lập tức có chút ngạc nhiên nghi ngờ, hỏi: "Có ý gì?"

"Không có..." Lý Giác vội vàng lắc đầu, lại không nói thêm gì nữa.

Nhưng Sở Lương lại thêm mấy phần nghi hoặc.

Một buổi chiều lại bình an vô sự.

Chờ đến khi tan học, hai người xa xa đi theo đằng sau Lý Giác xuống núi đi về phía Yến Giao thành.

Lâm Bắc thì hồi báo lại tình huống đã tìm hiểu được với Sở Lương: “Hắc Hổ bang kia nói là thuộc sở hữu của Kình Bang nhưng thật ra chỉ là trên danh nghĩa, đoán chừng là muốn tạo chút quan hệ, cho tới bây giờ chưa từng thấy Kình Bang tham dự vào chuyện của bọn chúng."

"Ở trong Yến Giao thành thì đúng là được coi như bang phái lớn, trong bang có mấy chục tên tu hành võ đạo, nhưng phần lớn là nhất cảnh, có mấy đường chủ là nhị cảnh, chỉ có bang chủ là võ giả tam cảnh."

Sở Lương nhẹ gật đầu.

Loại địa phương như Yến Giao thành này, dạng thế lực này đúng là đủ làm mưa làm gió rồi.

Dù sao vốn có thế lực và mời tay chân tới cũng không giống nhau, giống như Lý lão gia bỏ ra một số tiền lớn cũng có thể mời được tu giả Thần Ý Cảnh tọa trấn mấy ngày, nhưng thời gian dài nuôi bọn hắn ở trong nhà thì sẽ không nuôi nổi. Hơn nữa môn hạ của Thục Sơn ra tay tất nhiên là hành hiệp trượng nghĩa, bình thường chỉ phụ trách giải quyết chuyện yêu ma quỷ quái, không có khả năng giúp hắn làm cái khác.



Nếu như một bang phái có thể nuôi mấy chục tên tu giả võ đạo chỉ đâu đánh đó lâu dài, còn có cao thủ tam cảnh tọa trấn thì đúng là không yếu.

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Sau khi hiểu rõ ở trong lòng, hắn nhìn hai bên một chút, tầm mắt rất nhanh tìm được Diêm Tiểu Hổ mới ra thư viện.

"Tiểu Hổ ca." Sở Lương mang theo Lâm Bắc, mỉm cười nghênh đón.

"Tiểu Sở, sao vậy?" Diêm Tiểu Hổ hiện giờ cảm thấy Sở Lương là người thông minh, là dạng thưởng thức có thể thu nạp làm tiểu đệ.

"Lúc trước không phải ngươi bảo ta hỏi thăm Hắc Hổ bang một chút sao? Ta đi nghe ngóng rồi." Sở Lương cười nói.

"Ừm? Cho nên bây giờ ngươi muốn làm gì?" Diêm Tiểu Hổ cảm thấy hắn cười có chút lạ quái.

Thì nghe thấy Sở Lương nói: "Cho nên hiện giờ ta muốn lấy lại tiền."

Lúc Tống Thanh Y đi ngang qua sơn môn của thư viện, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.

Nữ tiên sinh xinh đẹp chậm rãi đi ra ngoài, thì nhìn thấy ở trước sơn môn cách đó không xa có một đống học sinh tụ tập đang vây xem chuyện gì đó, dường như bên trong còn có tiếng quyền cước đánh nhau và tiếng kêu rên rỉ truyền ra.

Vẻ mặt Tống Thanh Y nôn nóng vội vàng, bước nhanh về phía trước, vừa tách học sinh ra vừa nói: "Ai đang đánh nhau? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Nhưng đám người vây ba tầng trong ba tầng ngoài, tốc độ nàng chen vào rất chậm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.