"Cảm, cảm ơn." Hai tên tay chân lại quay người vác Diêm Tiểu Hổ lên, sau đó lại lần nữa phóng đi.
Nhìn bóng lưng đi xa của bọn hắn, lúc này Lâm Bắc mới hỏi: "Tại sao phải cho bọn hắn kiếm tệ?"
"Miễn phải lo lắng sau này nha." Sở Lương giải thích nói: "Đánh trẻ nhỏ khó tránh khỏi người lớn lại tới, cha của Diêm Tiểu Hổ nhìn thấy kiếm tệ chắc là sẽ không tới tìm chúng ta gây rắc rối nữa."
"Vậy tại sao lại lấy kiếm tệ của ta cho họ?" Lâm Bắc lại hỏi.
"Tiền của ta còn có ích." Sở Lương nghiêm trang nói.
Lâm Bắc: "?"
...
Vào đêm.
Sở Lương tìm tới phòng của Lý Giác, phát hiện ra hắn đang ngồi ở đó ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì.
Theo hôm nay nghe được một chút tin tức, lúc trước Lý Giác vẫn là một học sinh hết sức tập trung học tập, chẳng qua những ngày gần đây cũng không biết làm sao lại luôn thất hồn lạc phách.
Nhìn thấy hắn đi vào, Lý Giác mới phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Sở Lương đặt năm lượng bạc lên bàn: “Đây là tiền lấy lại từ chỗ Diêm Tiểu Hổ kia về cho ngươi, hôm nay không cần cho... Sau này chắc cũng không cần nữa."
Lý Giác hơi im lặng một chút, sau đó mới nói: "Hôm nay ta nhìn thấy các ngươi dạy dỗ hắn... Cảm ơn."
"Người tu hành hành hiệp trượng nghĩa, vốn là việc nằm trong phận sự." Sở Lương cười nói.
"Ừm..." Lý Giác không biết nghĩ đến cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-cong-tu-tram-yeu/2865169/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.