Sau khi trở lại Lý phủ, Lâm Bắc còn chưa trở về, Sở Lương lập tức khoanh chân ngồi thiền, chuẩn bị thừa dịp này tự thưởng cho mình.
Đi vào trong Bạch Tháp, chỉ thấy một đạo quỷ ảnh màu vàng yếu ót bị áp giải trong lao.
Lúc trước Sở Lương cũng nghĩ tới, Bạch Tháp này có phải là pháp khí tà ác nào đó tinh luyện hồn phách để đổi lấy bảo vật hay không? Về sau phát hiện hẳn là không phải, Bạch Tháp cũng sẽ không quấy nhiễu hồn phách tiêu tán hay luân hồi, mà hư ảnh màu vàng mà nó trích xuất chắt lọc này lại càng giống như một ấn ký. Chỉ là dùng để chứng minh mình, quả thật đã từng chém giết một tà ma như vậy.
Chứng cứ trực tiếp nhất chính là quỷ Hoạ Bì trước mắt, còn có miêu linh lúc trước, chúng đều là quỷ vật biến thành, bản thân chính là hư thể của hồn phách.
Nếu như Bạch Tháp trích xuất đến nơi này để luyện hóa hồn phách của chúng nó, vậy hình thái của chúng nó trong Bạch Tháp hẳn là cũng không có khác biệt mấy so với hình thái bên ngoài. Nhưng mà không phải, trong Bạch Tháp chỉ có một hư ảnh màu vàng không có thần trí.
Cho nên đây chỉ là một tòa Bạch Tháp năng lượng tích cực cổ vũ mình trảm yêu trừ ma.
Nghĩ vậy, hắn thuận tay ấn xuống chữ "Luyện".
Rầm ——
Sau khi ánh sáng qua đi, hắn bắt được bảo vật trong tay thì phát hiện đó là một tấm bùa ngọc trắng trong suốt long lanh như pha lê.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-cong-tu-tram-yeu/2865145/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.