Chương trước
Chương sau
Loại tà ma quái đèn lồng này chính là oán niệm của người chết bám vào bên trên đèn lồng, hóa thành quỷ lửa, sau đó phiêu đãng ở trong đêm va chạm vào người sống. Sau khi bị đụng vào, bản thân quái đèn lồng lập tức tan thành mây khói, người bị đụng thì nhiều nhất bị một trận bệnh tật. Có thể nói so với người tu luyện là không có một chút nào sức chiến đấu nào.

Nhỏ yếu đến trình độ làm người yêu thích.

Ban thưởng luyện hóa một quái đèn lồng là một viên Tụ Khí đan phụ trợ cho tu hành, mặc dù bản thân nó cũng không trân quý lắm, nhưng số lượng đủ nhiều vẫn khiến cho tốc độ tu luyện của hắn tăng mạnh. Đam Mỹ Hài

Có một lần ngẫu nhiên gặp được một tượng đá tinh hình thể cồng kềnh, phòng ngự kiên cố hành hung, sau một trận quyết chiến khốc liệt kéo dài, Sở Lương đã thành công mài chết hắn.

Đó là lần đầu tiên Bạch Tháp ban thưởng cho pháp bảo, viên gạch vàng khiến cho nhện tinh hiện nguyên hình kia.

【 Chiếu Yêu Bảo Chuyên 】: Dùng viên gạch này đập vào đầu người, nếu như người này là yêu vật biến ảo thì ngay lập tức sẽ hiện ra nguyên hình, nếu không phải yêu vật biến ảo thì sẽ thấy đau đớn, chắc chắn có trình độ hiệu quả gây choáng, phân biệt được thật giả.

Sở Lương đánh giá bảo vật này tương đối thực dụng.

Đan dược, pháp bảo, công pháp thần thông.. đây đều là những đồ vật cực kỳ trân quý ở Tu Tiên giới, cho dù là đệ tử của Thục Sơn thì cũng hoàn thành nhiệm vụ cho tông môn mới có thể đổi được tài nguyên và bảo vật.

Mà Sở Lương chỉ cần chém yêu là có thể thu hoạch được, đồng thời theo cấp độ thực lực yêu vật bị chém giết tăng lên, hắn cũng sẽ thu được phẩm cấp bảo vật tăng lên, đương nhiên sức chiến đấu của bản thân cũng sẽ lớn hơn.

Cho nên bây giờ Sở Lương nằm ở trong một cái vòng logic luẩn quẩn "bởi vì sợ yêu quái, cho nên giết yêu quái", theo góc độ nào đó lại là thực hiện một bộ phận nguyện vọng của tiền nhân..

Hắn chậm rãi mặc quần áo buộc tóc, múc nước rửa mặt, sau đó xem như chính thức rời khỏi giường.

Đẩy cửa ra, đi ra nhà gỗ nhỏ, mắt nhìn mây nhạt trên trời cao, thời tiết là cuối mùa xuân của tháng tư, bên trong gió mang theo hương thơm cỏ cây. Dọc theo con đường chim hót hoa nở, vòng qua nửa bên dốc núi, đi tới một tòa lầu các trước đỉnh núi.

Hắn đang đến tìm sư phụ.

Cửa lớn lầu các mở rộng, vừa đi vào cửa đã nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu vô tư nằm trên thần đài ở phía trước.

Đây là một nữ tử tóc dài xõa ra, nửa bên gò má bị những sợi tóc che khuất lộ ra nửa gương mặt trắng nõn sáng bóng như ngọc, đường nét khuôn mặt như tranh thủy mặc phác họa, ửng hồng, đường cong xương quai xanh tinh sảo như gốm sứ.

Trên người nàng mặc một bộ y phục màu đen cân xứng, ngay cả khi nằm cũng có thể nhìn ra bộ ngực cực kỳ no đủ, giống như là trăng tròn, phập phông lên xuống theo đều nhịp hô hấp, một khối ngọc bài vùi lấp ở trong đó khiến cho người khác chú ý. Chỗ vòng eo thon thả thắt một dải lụa, phần hông dần mở rộng, hai chân thon dài lộ ra ở bên ngoài, da thịt trắng nõn gợi cảm.

Bên tay nàng còn cầm một hồ lô rượu lớn buông thõng xuống, khi đi vào cửa còn có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ như có như không, có thể nói là không có chút dáng vẻ nào.

Mặc dù ngủ say nhưng theo tiếng bước chân của Sở Lương vừa vang lên, nữ tử vẫn có cảnh giác, mở mắt ra ngay lập tức.

"Sư tôn." Sở Lương đứng ở cửa ra vào gọi khẽ một tiếng.

Đúng vậy, nữ tử này chính là sư phụ của Sở Lương, phong chủ Ngân Kiếm phong một trong ba mươi sáu phong của Thục Sơn, Đế Nữ Phượng.

"A, trời đã sáng rồi à." Đế Nữ Phượng nghiêng người, ngồi dậy, quần áo xốc xếch, bả vai lộ ra một nửa, cảnh này giống như hiện trường phạm tội.

Nàng cũng không chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, mà trước gãi đầu một cái, sóng mắt mờ mịt nhìn về phía Sở Lương: "Ngươi tới đây làm gì?"

Vẫn còn có chút mơ hồ.

"Ừm.." Sở Lương giương mắt nói: "Là sư tôn truyền thư hạc giấy, nói rằng sau khi ta trở về thì đến tìm ngài đó."

"Có chuyện này sao?" Nữ tử say rượu gãi đầu một cái, đột nhiên ừ một tiếng: "Ta nhớ ra rồi!"

Lúc này nàng mới kéo quần áo của mình hai cái, đứng dậy. Lúc đầu nằm còn không phải nói quá nhưng khi vừa đứng lên lại càng hiện ra dáng người cao gầy và đường cong kinh người.

"Không phải hôm qua chưởng giáo triệu tập phong chủ nghị sự à? Nói rằng muốn bắt đầu chuẩn bị phong hội mười năm một lần của Thục Sơn, ngươi biết chưa? Chính là đệ tử của các phong tham dự tuyển đệ tử thủ tịch kia đấy."

"Đệ tử biết."

"Kết quả là ta lại cãi nhau với lão gia hỏa Vương Huyền Linh kia, ta không chịu nổi bộ dáng hung hăng càn quấy kia của hắn, còn ở đó tuyên bố nói thủ tịch gì đó hẳn là vật trong bàn tay Ngọc Kiếm phong của hắn.. Ta khinh!" Đế Nữ Phượng nhớ đến chuyện đó vẫn tức giận đến mức lồng ngực nhảy lên hai lần: "Đương nhiên ta cũng châm chọc hắn, cãi lộn vài câu bèn đánh cược một ván."

"Nếu là đệ tử của Ngọc Kiếm phong đoạt được thủ tịch, ta sẽ đưa Hoàng Linh Huyết Ngọc cho hắn. Nếu đệ tử của Ngân Kiếm phong ta có thể đoạt được vị trí thủ tịch thì hắn phải nhường lại vị trí thủ tọa của các phong nhường lại cho ta."

Nói xong, Đế Nữ Phượng liếc nhìn Sở Lương: "Ta tìm ngươi tới là muốn hỏi, ngươi nói xem, Ngân Kiếm phong chúng ta chọn người nào đi tham dự phong hội của Thục Sơn sẽ tốt hơn?"

"..."

Sở Lương cũng thấy cạn lời, mới nhỏ giọng nói ra: "Sư tôn, Ngân Kiếm phong của chúng ta không phải chỉ có mình ta là đệ tử thôi sao.."

"Tốt!" Đế Nữ Phượng vỗ tay một cái: "Ngươi có thể chủ động xin đi giết giặc, vi sư hết sức vui mừng!"

"?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.