Chương trước
Chương sau
Khâu Dạng tinh tế nhìn kỹ Thẩm Nịnh Nhược: "Cô cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?"
"Sẽ."
Khâu Dạng không hỏi vì sao, nàng biết Thẩm Nịnh Nhược nhất định sẽ nói ra nguyên nhân.
"Bởi vì cô đang buồn chán." Thẩm Nịnh Nhược tự tin mà xoay đầu, lại ném đi một vòng tròn.
Lần này chiếc vòng bị trượt ra ngoài, nhưng cảm xúc của nàng vẫn không có gì dao động, lại nói: "Vừa khéo tôi cũng đang buồn chán."
Khâu Dạng muốn chạy trốn, nàng không ngờ đến bản thân cũng có lúc sẽ lâm vào tình trạng vô ngữ như vậy.
Thẩm Nịnh Nhược ánh mắt kiên định mà nhìn nàng.
Khâu Dạng cũng không có lui bước, cùng nàng bốn mắt đối diện.
Đám trẻ con bên cạnh cũng không biết xảy ra chuyện gì, còn đang thảo luận về các món đồ chơi nằm trên mặt đất, suy đoán tiếp theo sẽ ném trúng cái nào.
Những âm thanh non nớt vang ở bên tai, có chút sảo nhưng lại thật tự nhiên mà đem nàng cũng Thẩm Nịnh Nhược ngăn cách ở một thế giới khác.
Trên đường có người chạy xe đạp ngang qua, trong không trung tiếng chuông vang lên một tràng in ỏi hòa cùng làn gió chạy về hướng phía hoàng hôn.
Thời gian như trôi qua thật lâu, Khâu Dạng liền đáp lại một chữ: "Được."
"Con búp bê khi nãy không tính." Thẩm Nịnh Nhược nghe được nàng đồng ý cũng không có để lộ ra ngoài chút nào ngoài ý muốn, lập tức đếm những chiếc vòng còn sót lại, đưa cho Khâu Dạng một nữa:" Xem như tôi mời cô chơi một trò chơi nhỏ."
Đám trẻ con đều nhìn về phía bên này, bọn trẻ đều là người địa phương, từ nhỏ đã bị mặt trời chiếu làm làn da có chút ngăm đen cùng những đôi mắt trong trẻo đối lập thực rõ ràng.
Bị những đôi mắt tràn ngập tò mò nhìn chằm chằm khiến Khâu Dạng cảm thấy có chút áp lực.
Nàng lông mi nhẹ run, đem vòng tròn cầm lấy.
Kỳ thật nàng chưa từng chơi qua ném vòng, một chút phần trăm chiến thắng cũng không có, vì vậy nội tâm không khỏi có chút bồn chồn.
Nhưng mà nếu nàng đã đáp ứng chơi rồi, nàng sẽ nổ lực hết mình.
Cùng mặc kệ yêu cầu mà Thẩm Nịnh Nhược đề ra một chút khác nhau cũng không có.
Ông chủ vì không cho người chơi vượt mức còn kéo căn sợi dây thừng ra, quy định thân thể không thể chạm vào sợi dây này.
Hai người các nàng đứng ở phía bên ngoài sợi dây, một bên trái một bên phải, nhìn chăm chú những món đồ chơi.
"Chọn món xa hay gần đều được, cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chiếc vòng tròng vô món đồ liền tính"
"Mỗi lượt ném xong liền đến đối phương ném, dựa theo trình tự mà đến."
Thẩm Nịnh Nhược bổ sung quy tắc, lại nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên chiếc camera treo ở trên người Khâu Dạng: "Chiếc camera có làm ảnh hưởng đến cô hay không?"
Treo ở trên cổ vẫn là có chút nặng.
Khâu Dạng mắt nhìn thẳng: "Không có."
Nàng ngữ khí trấn định tự nhiên. "Cô ném trước đi."
"Được thôi." Thẩm Nịnh Nhược cũng không ngượng ngùng, nàng tính toán khoảng cách một chút, liền ném ra cái vòng đầu tiên.
Không trúng.
Khâu Dạng hòa hoãn khẩu khí, nếu mà ném trúng sẽ khiến nàng có áp lực càng ớn.
Nàng mím chặt môi, sau đó đem chiếc vòng ném đi. Chiếc vòng bay một đường đụng trúng một góc của chiếc hộp robot ultraman sau đó rơi xuống đất.
"Thật đáng tiếc a." Thẩm Nịnh Nhược ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà khóe môi lại so với khi nãy dương lên càng cao.
Nàng đang vui sướng khi người gặp họa.
Cảm giác thiếu một chút nữa là có thể vòng trúng sẽ làm cho người cảm thấy thật tiếc nuối.
Khâu Dạng liếc xéo nàng một cái, lãnh đạm nói::" Tới lượt cô."
Đám trẻ con vây xem thở cũng không dám thở mạnh, có đứa bé còn bưng kín miệng, sợ mình phát ra tiếng động ảnh hưởng đến hai vị tuyển thủ.
Không bao lâu, trò chơi kết thúc.
Hai người thành tích ngang nhau, mỗi người đều vòng trúng 3 món đồ chơi, chia ra cho những bạn nhỏ còn lại.
Bất quá chia đều xong vẫn còn dư một món đồ chơi, là một cái trống bỏi.
Hai bên mặt là hình con gấu, thoạt nhìn có chút đơn giản.
Thẩm Nịnh Nhược xoay một chút trống bỏi, nó phát ra âm thanh có chút nặng nề, cũng không được thanh thúy.
Nàng hướng về phía Khâu Dạng, cằm nâng nâng: "Cho cô."
Khâu Dạng đương nhiên sẽ không nhận lấy, nàng cũng không phải con nít. Nàng bình tĩnh mà nói," Chúng ta huề nhau, cho nên yêu cầu đặt cược đề ra khi nãy không tính."
"Tại sao lại không tính?"
"Nếu hai chúng ta huề nhau, vậy không phải nên tính một nữa thời gian ở phòng của cô, một nữa thời gian ở phòng của tôi sao?"
Thẩm Nịnh Nhược hơi hơi mở to hai mắt, bộ dáng như kiểu cho rằng đó là điều thực hiển nhiên.
Khâu Dạng: "........."
Khâu Dạng không nhịn được, lần đầu tiên kêu tên Thẩm Nịnh Nhược: "Thẩm Nịnh Nhược."
"Ân?" Thẩm Nịnh Nhược nâng nâng lông mày.
Khâu Dạng mở miệng, nhưng cũng chưa kịp nói cái gì đã bị Triệu Minh Phân cắt đứt: "Tiểu Khâu, Tiểu Thẩm."
Mọi người đều đã trở lại, Triệu Minh Phân liếc mắt một cái liền thấy Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược, vội vàng nhiệt tình mà kêu một tiếng.
Khâu Dạng áp xuống trong lòng lửa giận, trước khi xoay người lại không quên nhìn Thẩm Nịnh Nhược liếc mắt một cái, sau đó cất bước rời đi.
Quả thực là lãng phí thời gian.
Lại bị Khâu Dạng ném ở phía sau, Thẩm Nịnh Nhược không khỏi bật cười.
Nàng giống như đã quen bị đối xử như vậy rồi.
"Tiểu Khâu, con cũng có camera hả? Con là nhiếp ảnh gia sao?"
Triệu Minh Phân đôi mắt sáng lấp lánh hỏi Khâu Dạng.
"Dạ không phải." Khâu Dạng lắc đầu, cũng không nói ra bản thân làm công việc gì: "Dì Minh Phân, con về phòng trước đây."
"Ùm." Triệu Minh Phân nhìn ra được nàng không vui nên cũng không lôi kéo nàng cùng nói chuyện chụp ảnh.
Thẩm Nịnh Nhược chậm rì rì mà bước đến, biểu tình so với Khâu Dạng vui vẻ hơn nhiều.
Triệu Minh Phân quan tâm hỏi: "Tiểu Thẩm a, Tiểu Khâu bị sao vậy?"
"Cô ấy quỵt nợ." Thẩm Nịnh Nhược cười cười trả lời, nhìn về phía hành lang vừa lúc Khâu Dạng đóng cửa lại.
Triệu Minh Phân nữa hiểu nữa không mà gật đầu, Thẩm Nịnh Nhược cũng không tiếp tục ở lại đây: "Dì Minh Phân, con cũng về phòng đây."
"Ùm, đi thôi."
Thẩm Nịnh Nhược trở lại trong phòng, ngồi xuống sô pha thuận tay đem trống bỏi đặt trên bàn trà.
Nàng nhìn chằm chằm món đồ chơi trong chốc lát lại cầm lên lắc lắc, sau đó lôi di động ra gọi điện cho Diêu Dao.
Trôi qua mười giây, Diêu Dao mới bắt máy: "Thẩm đại tổng giám, mình vừa mới mở họp xong, cậu như thế nào đột nhiên gọi điện thoại cho mình?"
Thẩm Nịnh Nhược sửng sốt một chút, nhìn thời gian: "Cậu còn chưa tan tầm sao?"
"Chưa nha, hôm nay mình tăng ca."
"Quý đầu tiên liền sắp kết thúc mà công ty đầu năm đến giờ còn vẫn chưa có được công trạng gì tốt, mới nãy bên trong họp đang nói về vấn đề này, cậu liền điện thoại đến."
"Vậy cậu tiếp tục mở họp đi, đợi một chút nữa mình gọi lại cho cậu."
Diêu Dao lập tức cười: "Đến mức này sao?"
"Cậu chờ mình một chút, mình đi thông báo cho bọn họ tan tầm dù gì những gì cần nói cũng nói xong rồi."
"Được."
Thẩm Nịnh Nhược chờ không bao lâu, khoảng hai phút sau giọng nói của Diêu Dao liền từ ống nghe truyền đến: "Mình trở về văn phòng rồi."
"Nói đi, có chuyện gì."
"Cũng không có gì." Thẩm Nịnh Nhược rũ rũ mắt.
Diêu Dao liền vui vẻ một chút: "Thẩm Nịnh Nhược, ngượng ngùng như vậy thật không giống phong cách của cậu, nhanh lên, nói đúng sự thật."
"Mình bị làm lơ thật là nhiều lần." Thẩm Nịnh Nhược đổ một ly nước cho bản thân, cầm ở trong tay nhẹ nhàng lắc, cũng không có uống chỉ là nhìn những gợn nước bên trong.
Diêu Dao sửng sốt, sau đó cười ầm lên: "Cậu cũng có ngày hôm nay Thẩm đại tổng giám."
"Từ trước đến nay đều là cậu làm lơ người khác, hiện tại xem như là bị báo ứng."
Thẩm Nịnh Nhược không hé răng, nàng cũng cảm thấy quả thật là bị báo ứng.
Nàng không nên đối với Khâu Dạng sinh ra tò mò, bằng không cũng sẽ không bị Diêu Dao cười nhạo như vậy.
Diêu Dao cùng Thẩm Nịnh Nhược chính là bạn thân từ nhỏ không cần bàn đến có bao nhiêu thân thiết. Vì vậy nên Diêu Dao cũng không có gì kiêng dè.
"Nhưng mà nếu là như vậy xem ra...." Giọng nói Diêu Dao đột nhiên trầm ổn. "Tiểu muội muội này bị tổn thương không cạn."
Thẩm Nịnh Nhược nhớ đến lúc nhìn thấy Khâu Dạng, qua vài giây "Ùm" một tiếng.
Diêu Dao thở dài: "Để nàng tự mình chữa lành đi, Nhược Nhược."
"Cái này chỉ có thể dựa vào thời gian."
"Không phải nói còn có thể tìm kiếm đối tượng mới sao?" Thẩm Nịnh Nhược nói xong, hơi hơi ngửa đầu uống lên miếng nước.
"Nói thì đúng là như vậy."
"Nhưng mà người ta nếu muốn tìm kiếm đối tượng mới, không phải nên đăng ký ở cái đoàn du lịch dành cho người trẻ tuổi sao? Người cùng lứa tuổi càng dễ dàng quen thuộc. Nhưng hai người các cậu đăng ký chính là đoàn du lịch "hoàng hôn hồng", trừ bỏ hai người các cậu ra liền không có ai là người trẻ tuổi."
Thẩm Nịnh Nhược sờ sờ chính mình lỗ tai: "Cậu lại bắt đầu lải nhải."
'Mình nói không đúng sao? Cậu cách xa cô ấy một chút đi, dù gì cậu cũng không thích con gái."
Thẩm Nịnh Nhược không muốn tiếp tục đề tài này, liền nói: "Được rồi, trước cúp máy đây, mình còn có việc."
"Cậu đi chơi vui vẻ ~ khó khăn lắm mới thấy cậu có ý định đi chơi."
"Biết rồi."
Chờ cắt đứt điện thoại, Thẩm Nịnh Nhược mới tràn ra một tia thở dài, nàng ánh mắt dừng ở con Gấu trên chiếc trống bỏi, trước mặt lại hiện ra hình ảnh Khâu Dạng không muốn cùng bất luận người nào tới lui tiếp xúc.
Cách xa Khâu Dạng một chút sao?
Đầu ngón tay Thẩm Nịnh Nhược chậm chậm mà gõ gõ chính mình đầu gối.
Khâu Dạng không biết Thẩm Nịnh Nhược suy nghĩ về chuyện của mình, nàng ngồi ở trên sô pha, cầm camera xem ảnh chụp hôm nay.
Bố cục và màu sắc đều thực hoàn hảo, hơn nữa biểu hiện của Thẩm Nịnh Nhược cùng đám trẻ con đều thực tự nhiên.
Bức ảnh này nhìn chung hài hòa đến không có điểm chê.
Khâu Dạng rất thích trẻ con, nhưng đương nhiên trừ bỏ những đứa trẻ không nghe lời.
Nguyên nhân khiến Khâu Dạng đồng ý tham gia trò chơi cùng Thẩm Nịnh Nhược chủ yếu chính là do ánh mắt chờ mong của đám trẻ con vây quanh, các nàng ném trúng món đồ chơi đều sẽ phát cho bọn trẻ vì vậy đối với Khâu Dạng mà nói chuyện này cũng thật có ý nghĩa.
Khi nàng còn nhỏ cũng không có búp bê barbie, sau này lớn lên nàng mới tự mua cho chính mình những món đồ chơi, cảm giác cầm trên tay món đồ chơi đầu tiên kia đến bây giờ Khâu Dạng vẫn còn nhớ rõ, mặc dù khi đó nàng cũng đã không cần.
Di động đặt trên bàn trà lại chấn động hai cái, Khâu Dạng đem camera bỏ qua một bên, giải khóa di động.
Vẫn là Đào Tư Nhàn gửi tin nhắn đến.
Đào Tư Nhàn: [ Tại sao cậu lại đổi khóa cửa?]
Đào Tư Nhàn: [Mình nhớ Bình Tử ]
Nàng cùng Đào Tư Nhàn chia tay đến bây giờ cả hai đều chưa gặp mặt lại, Khâu Dạng đã sớm đem chìa khóa cửa thay đổi, cũng bởi vì sợ Đào Tư Nhàn quay về.
Bất quá Đào Tư Nhàn bận rộn chuyện kết hôn nên cả một tuần đều không có trở lại.
Các nàng lúc trước là cùng nhau sống tại căn phòng mà Khâu Dạng thuê, hai người đều có chìa khóa.
Mà bây giờ Đào Tư Nhàn nói với nàng nhớ Bình Tử, chính là nói lời vô nghĩa.
Có đôi lúc Đào Tư Nhàn không đi làm chỉ ở nhà, nhưng cũng không thấy nàng chơi với Bình Tử, ngay cả việc nấu thịt cho mèo ăn cũng không làm, nhất định phải chờ Khâu Dạng trở về.
Hơn nữa lúc trước thời điểm mua Bình Tử, Đào Tư Nhàn một phân tiền cũng không có đưa,Khâu Dạng đành để cho nàng đặt tên.
Hiện tại nghĩ lại, người nào mua mèo người đó đặt tên mới đúng.
Khi đó nàng quá ngốc, cảm thấy nàng cùng Đào Tư Nhàn sẽ ở bên nhau vĩnh viễn.
Khâu Dạng nhìn hai hàng tin nhắn, giữa mày không khỏi giật giật.
Đang định trả lời, Đào Tư Nhàn lại gửi tin nhắn lại đây: [Khâu Dạng, quay lại với mình được không? Cầu xin cậu.]
Khâu Dạng ngón tay ngừng lại, càng thêm tức giận.
Bốn chữ "Quay lại với mình" thật chói mắt.
Là nàng không cần Đào Tư Nhàn sao?
Là nàng chủ động rời đi Đào Tư Nhàn sao?
Là nàng có vấn đề sao?
Không Phải, đều không phải.
Nếu không phải Đào Tư Nhàn gạt nàng cùng người khác đính hôn, nếu không phải Đào Tư Nhàn sắp kết hôn mới chịu cùng nàng nói, nếu không phải Đào Tư Nhàn cùng nàng thẳng thắng thừa nhận bản thân thường xuyên đột nhiên biến mất là bởi vì muốn cùng vị hôn phu lên giường....
Khâu Dạng khẳng định chính mình sẽ vẫn ở bên cạnh Đào Tư Nhàn.
Mà lúc trước, thời điểm cả hai vừa mới ở bên nhau, Đào Tư Nhàn nói nàng không thích hành vi thân mật, nàng hy vọng cùng Khâu Dạng yêu đương dựa trên sự đồng thuận của linh hồn chứ không phải là dựa trên thể xác.
Bởi vậy ba năm chung sống, số lần các nàng hôn môi đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, đại đa số thời điểm chính là thân một chút liền thôi.
Khâu Dạng đã quen với hình thức yêu đương như vậy, nàng cảm giác như vậy cũng không có vấn đề, mặc dù đôi lúc ngẫu nhiên sẽ có dục vọng nổi lên nhưng cũng không phải không thể khống chế.
Nàng là người, cũng không phải động vật.
Nhưng nguyên nhân thật sự chỉ là Đào Tư Nhàn không muốn cùng nàng phát sinh quan hệ.
Kí ức từng cái ùa về, Khâu Dạng có chút không thở nổi.
Thời gian ba năm cũng không tính là lâu, nhưng cũng đủ làm nàng thương tích đầy mình.
Nàng sống 25 năm đây là mối tình lâu nhất, nàng tưởng rằng mình sẽ cùng Đào Tư Nhàn ở bên nhau thật nhiều cái ba năm.
Nhưng kết quả, chỉ là một tràng chê cười mà thôi.
Nàng hít vào một hơi thật sâu, mới nhịn xuống cảm giác muốn khóc, tin nhắn của Đào Tư Nhàn càng làm cho nàng cảm thấy châm chọc.
Đầu óc rối loạn một hồi, nàng làm cho bản thân mình tỉnh táo lại, sau đó đứng lên đi về phía cửa phòng.
Nàng nhìn chiếc thẻ phòng một lúc, do dự trong chớp mắt liền quyến đoán đem nó rút ra.
Hành lang cũng không rộng, đi hai ba bước liền đến trước cửa phòng Thẩm Nịnh Nhược.
Khâu Dạng nắm chặt đôi tay, đắn đo do dự một chút mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng nâng tay phải co lên ngón trỏ, hành lang an tĩnh liền vang lên hai tiếng gõ cửa.
Liền vài giây, Thẩm Nịnh Nhược liền đem cửa mở ra. Nhìn thấy Khâu Dạng nàng có chút ngoài ý muốn, ngoài miệng lại hỏi: " Suy nghĩ kỹ rồi sao?"
Nàng muốn chỉ chính là vụ cá cược mỗi bên một nữa thời gian.
Hai tay Khâu Dạng rũ ở bên người nhéo nhéo chính mình vạt áo, nàng có chút khẩn trương, ngẩng đầu lên liền đối diện Thẩm Nịnh Nhược ánh mắt, đôi môi hơi mở----
"Cô đã nghĩ kỹ muốn như thế nào ngủ tôi sao?"
**************
Thẩm _ thẳng nữ _ Nịnh Nhược:??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.