Chương trước
Chương sau
Lam Sơn đưa cho tôi một lọ dầu, tôi xoa lên nhân trung cùng huyệt thái dương, hít sâu một vài hơi, cảm thấy khỏe ra rồi. Chúng tôi liền sánh vai đứng tựa vào bàn trang điểm trong góc phòng, không ai nhìn ai cả, giống như những kẻ thù thân thiết nhất, đôi bên đều trầm mặc lại hết sức căng thẳng.
Mùi dầu gió cùng mùi hương của các cô gái hòa quyện vào nhau, phương pháp bào chế bí ẩn từ phương Đông cổ đại với mức giá năm hào đã thành công trà trộn vào quần chúng nước hoa cao cấp xa xỉ, khiến người ta kìm nén xúc động khi ngửi thấy mùi hào quang của hàng quốc nội. Tôi không có nhiều thời gian để xúc động, vẫn còn cảm thấy may mắn vì sự cách biệt trùng phùng, cũng không thể tránh khỏi một tia tiếc hận đến không bằng chết đi cho rồi.
Đương nhiên, cũng chỉ là một tia thôi. Tôi khẩu tâm bất nhất là trạng thái thường ngày rồi, cho dù chỉ là một phút giây hối hận, tôi vẫn ngoan ngoãn uống từng ngụm nước mà Lam Sơn đưa cho... Chị ấy không cho tôi uống nhanh, chắc là sợ tôi chết đột tử hoặc tê liệt thần kinh tại chỗ. Tóm lại, tôi vẫn cảm kích ly nước này của Lam Sơn. Tôi chỉ ngậm đỉnh đầu của ống hút, không dám làm bẩn vòng tròn sắc hồng không đều đẹp đẽ đó.
"Cửa ra ở đằng kia." Lam Sơn chỉ vào cánh cửa bên kia đoàn người.
"... Em phải tìm người."
"Cũng là ở cửa này, phòng hóa trang thứ ba. Lúc tôi vừa ra đây thì thấy cậu ta đi vào."
... Được đấy.
Tôi nên nói cảm ơn không? Nhưng thực tế tôi chỉ nói một chữ "ầu", cũng không di chuyển. Bây giờ muốn tôi vượt qua núi người để đi tìm Lục Tinh Gia là không thực tế cũng không có sức lực nào, may là màn diễn thời trang nữ sắp diễn ra rồi, tôi có thể đợi người đi bớt rồi đi sau cũng được, thứ tự trình diễn của Lam Sơn có vẻ là về sau, lại rất thanh thản thoải mái mà đứng bên cạnh tôi đợi, hoàn toàn không có ý định di chuyển vị trí của mình.
Tôi uống cạn ly nước, để lại một giọt dưới đáy ly, nhìn chằm chằm vào nó giết thời gian. Lời nói của Lam Sơn lại bốc hơi sớm hơn cả giọt nước này:
"Tốt hơn rồi?"
"Vẫn ổn."
Lam Sơn gật đầu, xem ra sắp phải lên sàn diễn rồi. Nhưng ở giây phút quan trọng này Lam Sơn đột nhiên giơ tay ra, tôi nhìn thấy một thỏi son nằm trong bàn tay chị ấy.
Lam Sơn nói.
Son lại giúp tôi đi.
Mẹ nó.
Tiêu Châu của sau đó như con mã hậu pháo (phản ứng chậm),nhất định sẽ mắng chị có thấy hai cái gương trang điểm to đùng được đèn chiếu sáng bừng đằng sau lưng kia không, việc gì phải sáp lại đây, sao lại phải muốn em son cho chị mùi dầu gió, ông đây có tội tình gì.
Nhưng lúc đó tôi rất ngoan ngoãn, ngoan tới nỗi chú ý đến cả tiểu tiết, dùng ngón tay chưa dính dầu gió. Lam Sơn liền cười, hoặc có lẽ là đang cười trào phúng sự quan tâm săn sóc không cần thiết này của tôi, tôi thoa một chút son cho chị ấy còn dùng ngón tay dặm lại, đôi môi mà tôi đã hôn không biết bao nhiêu lần lại trở nên tươi sáng và lộng lẫy, tôi nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình, đột nhiên vô cùng ghen tị với nó.
Bởi vì tôi không thuận tay trái, lại thêm tôi đang rất căng thẳng, tôi còn son bị lem ra một ít. Tôi hơi lo rồi, tôi nói son bị lem rồi, Lam Sơn quay đầu lại soi gương, rất tự nhiên dùng mặt sau ngón tay lau đi, nói không sao rồi. Sau đó ngón tay của chị ấy đã có sắc đỏ tình nhân với tôi, tôi trừng mắt nhìn nó, nó mềm mại thật, cũng rất ái muội, đột nhiên có cảm giác yêu thích của nhất kiến chung tình.
Đẹp thật, tôi lại có kích động muốn hôn lên rồi.
Lam Sơn chỉnh lại quần áo, uyển chuyển mà chuẩn bị lên sàn diễn.
Tôi đột nhiên tỉnh mộng, vội vàng nói, không cần son của chị nữa hả?
Lam sơn rất thích thú nhìn vẻ mặt hoảng hốt của tôi, nhẹ nhàng nói:
"Không phải, để ở nơi em, lần sau có cơ hội thì lấy sau."
Tôi từng đọc được một câu, gái gay thường thích chị gái lớn tuổi hơn, thời khắc quan trọng có thể thích sugar mommy.
Giây phút này tôi chính là như vậy, tôi phục luôn rồi.
Nếu như đời người phụ nữ có thể gặp được một chị gái, không những đẹp mà còn làm gì cũng rất trâu bò (quan trọng vẫn là đẹp),trâu bò nhất vẫn là từng từ tình một đêm yêu nhau sau đó chia tay, vẫn có thể dùng giọng điệu nũng nịu mà nói chuyện, sự dịu dàng của chị gái và khí thế yếu ớt của em gái cân bằng giữa hai đầu của cái cân, lệch sang bên nào cũng tội không thể xá.
Nhưng tôi vẫn biết rõ sự trêu ghẹo đó đều là giả tạo, nhưng một người phàm tục như tôi vốn cũng đành chịu mà thôi.
Khi Lam Sơn rời đi tôi gọi chị ấy một tiếng, hình ảnh chị ấy quay đầu được tôi chụp rõ nét, quyến rũ và hiếu kỳ, đôi mắt sáng trong veo, như một chú hươu đang bị lạc ở trong rừng.
Sau đó bức ảnh này được lan truyền lên mạng, cùng lúc đó hình ảnh Lam Sơn đứng giữa sân khấu ở trong ống kính của tôi cũng được đăng tải. Lam Sơn lại một lần nữa nhẹ nhàng khiến cả thế giới kinh ngạc, từ trong tay tôi.
Tôi thường tự hỏi phong cách chụp Lam Sơn của tôi có thật sự ý nghĩa đến vậy. Để tránh bị nghi ngờ, tôi đã ghi tên bộ phận chụp ảnh của công ty thay vì tên mình vào nguồn ảnh, nhưng dư luận đa phần vẫn đoán ra tên tôi. Đậu, thế này thì phiền lắm, bởi vì tôi chỉ muốn làm một con cá muối lui về yên nghỉ sau khi lật mình thành công, con mẹ nó nằm thôi cũng bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, cạn lời.
May là tôi chỉ ở hậu trường, nhưng mọi người nhắm đến tôi cũng là vì vậy, còn ở hậu trường một ngày nào thì ngày đó còn bám vào lưu lượng để leo lên hotsearch, có người nghi tôi bỏ tiền ra mua, tôi tức chết rồi: trông tôi có nhiều tiền lắm à?
Miệng tôi nói thế thôi, thật ra những lời như thế này cũng không để trong lòng. Nếu như ngày trước bị mắng như vậy chắc tôi rất lo sợ, bởi vì tôi thật sự không xứng, bây giờ không giống ở chỗ, ít ra tôi vẫn có những tác phẩm làm nên danh của mình, vì vậy ngoan ngoãn nằm yên tùy lưu lượng chế giễu dè bỉu, dù sao thì không ảnh hưởng đến tôi quay phim, cũng không ảnh hưởng đến tôi kiếm tiền, thậm chí còn có một đống fan giúp tôi phản kích, tôi không cần thiết phải tự làm khó bản thân.
Nhưng thật ra vẫn có ảnh hưởng tới, ví dụ như Lam Sơn, vì chuyện này còn đặc biệt đến tìm tôi xin lỗi.
Ngày hôm đó chị ấy vừa đặt chân trước lên bên sàn diễn chữ T tôi liền rời đi từ cửa rồi, canh giờ nhanh chóng chụp cho Lam Sơn một bức tuyệt đẹp, sau đó thuận tay gửi cho tổ biên tập, chưa đến vài phút sau đã đăng lên trên mạng rồi, sau đó thì tôi rước vào một thân tin đồn nhảm.
Đương nhiên lúc đó tôi vốn không biết gì về chuyện này cả, tôi chỉ tùy theo ý mình làm những gì mình muốn làm, chụp những người tôi muốn chụp, sau đó quay lại hậu trường tìm Lục Tinh Gia để quay tài liệu rồi, cho đến khi gần đến giờ ăn tối mới có người bạn gửi tin nhắn cho tôi nói chuyện này. Lúc đó tôi vừa mới vào sảnh tiệc mừng công, cầm một ly rượu còn chưa nhấm môi, liền có khát vọng muốn mượn rượu giải sầu.
Bữa tiệc này tôi là được mời chính thức nhé, Lục Tinh Gia còn nói nhà thiết kế này còn thích phong cách của tôi, dắt theo tôi cùng đi nói chuyện với người ta. Ông ấy tuy là có địa vị cao, nhưng tính tình rất tốt, chỉ giống như một ông cụ Châu Âu hoạt bát vui tính mà thôi, nói để tôi thỏa thích chơi, sau này nếu có cơ hội thì hợp tác cùng, cũng không biết là nói thật hay là lời khách sáo.
Bữa tiệc tối nay vốn dĩ cũng không nghiêm trang quá, tôi cũng không tham gia với danh nghĩa đi làm, thế nên nhún nhảy vai, đúng với lời người ta nói vui đùa hết sức rồi. Uống được một vòng rượu, người quen mặt người không quen đều đã chào hỏi, đi ngang qua Lục Tinh Gia anh ta đỡ tôi một tay, hỏi tôi uống bao nhiêu rồi.
Tôi nói một con số, Lục Tinh Gia liền nói em đừng uống nữa, chỗ nào mát mẻ ra chỗ đó ngồi đi.
Nói rồi anh ta dường như muốn đỡ tôi quay về, tôi tuy là say xẩm mặt mày nhưng bản tính khéo léo, cực kỳ biết nhìn mặt người, hiểu được anh ta và bạn đang nói chuyện hăng say, thế là lắc đầu nói anh chơi của anh đi, tôi không sao.
Không phải tôi nói phét đâu, tửu lượng của tôi, vốn dĩ là dài như Trường Giang Trường Thành, Hoàng Sơn Hoàng Hà.
Được đỡ thêm vài tay.
Lục Tinh Gia không tin tôi, không những không tin tôi, còn phớt lờ tôi đi, chỉ chăm ngước đầu nói chuyện với người đứng sau tôi thôi.
Người nói chuyện với anh ta cũng cao thật, tôi sinh tồn ở giữa, cực kỳ khó chịu. Lục Tinh Gia và người kia dường như giằng co trong giây lát, sau đó anh ta thỏa hiệp, buông tay rồi.
Lúc tôi tỉnh lại thì đã nằm nghỉ ở tủ rượu lân cận rồi, ôm lấy ly thủy tinh bảo hộ như báu vật gia truyền. Đôi chân dài thon chắc lắc lư đi lại trước mặt tôi, viền mép váy đỏ thẫm có một vòng tua, cùng với đôi chân trắng nõn đung đưa, đúng con mẹ nó đẹp quá rồi. Tôi nhìn xuống theo hình dáng chân, bắp chân của người này cũng đẹp, trắng như sứ, gầy, nhưng không khô nẻ, dáng rất được, đặc biệt là mắt cá chân, lồi lõm rõ ràng, như là tác phẩm điêu khắc của Michelangelo, đẹp khiến người ta kính sợ.
Nhưng tôi không tin vào tôn giáo, vì vậy tôi đưa tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô ấy, dùng ngón cái vuốt ve xương mắt cá nhô ra kia... Con người trước giờ luôn không thể chịu thua trước cái đẹp, dục vọng và sự kính sợ. Giây phút đó tôi cũng không có những suy nghĩ biến thái hay động tình gì cả, tôi chỉ nói chỗ này của cô mà có một hình xăm, sẽ rất đẹp.
Chủ nhân của mắt cá chân liền nhẹ nhàng cười, nói, vậy em nghĩ nên xăm hình gì đây?
A, mẹ nó.
Tôi nhận ra chị ấy là ai rồi.
Nhưng tôi vẫn phải nói hết chuyện tôi muốn nói, thế nên tôi mơ mơ màng màng ngước đầu lên nói với Lam Sơn:
Xăm một chú chim đi, một chú chim không bao giờ chết, em vẽ giúp chị.
Lam Sơn không để ý đến việc tôi ăn nói hàm hồ, chị ấy rất chiều chuộng tôi, rượu mà Lục Tinh Gia không cho tôi uống chị ấy cho tôi uống rồi, thay tôi rót một ly đầy. Sau đó nói cảm ơn.
Tôi nhẹ nhàng thổi đi bọt bong bóng nổi trên ly rượu: "Cảm ơn cái gì?"
"Hai bức ảnh đăng tải lên mạng hôm nay."
"Không có gì." Phản ứng của tôi bình thường, cũng đã thu lại cái bàn tay không đứng đắn đó. Đương nhiên lúc này tôi bình tĩnh chủ yếu là vì đầu óc vẫn không tỉnh táo, thế nên không thể nói nhiều, không lại xả ra một loạt những lời vô nghĩa hàm hồ, ngày mai tôi chết chắc. Vẻ mặt Lam Sơn nhìn tôi lúc này rất ý vị, chắc là cảm thấy tôi rất thú vị nên ánh mắt mới cực kỳ thích thú như thế, chị ấy nhìn kệ chị ấy, uống ly rượu này xong tôi đòi tiền chị ấy, một phút một trăm, không nhận trả qua wechat, đã trả tiền còn con mẹ nó cần thủ tục, dù sao cũng có vài xu, ông đây đang thiếu máu.
"Xin lỗi."
Tôi đang tính xem Lam Sơn phải trả tôi bao nhiêu tiền, chị ấy nói câu này tôi liền không tính nữa, ngước đầu lên nhìn chị ấy.
"Liên lụy em bị dân mạng chửi mắng."
"..."
Tôi không biết là thất vọng hay mong đợi, có thể là cả hai hoặc không. Tóm lại tôi vẫn không nói gì, lại bắt đầu tính tiền rồi, thậm chí là phải tăng giá, bởi vì lời xin lỗi đen đủi này của Lam Sơn, tôi phải tăng lên một phút năm trăm.
"Có cần đền tội không?"
Tôi lắc đầu: "Cái gì cũng không thiếu."
"Như vậy là tốt nhất."
Lam Sơn như có tâm tư riêng mà nhìn tôi gật đầu, lại đưa tay ra vuốt ve mái tóc của tôi. Tôi nhắm mắt dưỡng thần nói, chị cần tránh hiềm nghi, nhưng tôi không nghe thấy chị ấy nói tiếp, tôi chỉ biết ngón tay của chị ấy trượt ra sau gáy của tôi, tôi lập tức có phản ứng. Bắt đầu như một con rối hoàn toàn không biết cái gì, tay chị ấy thuận theo đường cằm của tôi trườn lên xương quai xanh như một con rắn, giúp tôi sửa lại cổ áo sơ mi.
Xong xuôi tất cả Lam Sơn liền đứng dậy, dịu dàng nói một câu tạm biệt, tiếng giày cao gót lộp cộp đi xa rồi.
Sau khi Lam Sơn rời đi, tôi bình tĩnh uống hết rượu, bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh, chấn chỉnh lại để bản thân tỉnh táo ra, mới từ nội y mò ra vật lạ làm tôi cực kỳ khó chịu mười phút trước... nó thật tinh xảo, có nhãn mác, trên đó khắc bốn chữ số.
A ha.
Lam Sơn đưa tôi một thẻ phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.