-Không ngờ"Siêu cấp phế vật"của Nam Phong quốc lại bá đạo đến vậy-thanh âm huyền ảo,nhẹ tênh phát ra.Phong Tư Linh liếc mắt lên cây sồi lớn bên cạnh
Vị nam tử ngồi chễm chệ trên cành cây,nhìn nàng thích thú,ánh mắt không giấu nổi sự tò mò với người kia
Người này không có trong trí nhớ của Phong Tư Linh nhưng nhìn gương mặt hắn lại có chút quen quen.Có thể vô thanh vô tức mà xuất hiện bên cạnh nàng thì hắn cũng chả phải dạng vừa
Nếch môi cười nhẹ một cái,hắn rút ra trong người một bình ngọc nhỏ rồi ném tới chỗ Phong Tư Linh
Phong Tư Linh mặt không biến sắc,thản nhiên đỡ lấy chiếc bình.Còn đang tò mò không biết nó là cái gì thì nam nhân kia đã trả lời
-Tam sinh thủy đấy,pha nó với nước rồi cho nô tì của cô ngâm,đảm bảo không để lại sẹo
-Cảm ơn-Phong Tư Linh buông lời nhạt toẹt,chắc chắn trăm phần trăm là thành ý chưa đến 2 phần
-Không nghĩ ta gạt cô sao?-nam tử vẫn ung dung tự tại,sớm biết đã chẳng nhận được một câu cảm ơn hẳn hoi
-Tuy Phong Tư Linh Quận chúa ta trời sinh ngu dốt nhưng mẹ ta là Tam công chúa Tử Ninh,hồi nhỏ ta học không ít điều từ bà,đến nay giác ngộ được rồi chẳng lẽ lại không phân biệt được Tam sinh thủy thật hay giả?-Phong Tư Linh nói như muốn phản bác lại vụ"Siêu cấp phế vật"kia
-Nếu biết là thật thì tại sao không cho ta một câu cảm ơn hẳn hoi hơn chứ!?
-Loại như ngươi mà đi cho không bảo vật quý giá như vậy?Có chết ta cũng không tin-Phong Tư Linh đỡ Ngọc Miên dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-vuong-phi-ba-dao-xich-tu-xuyen-khong/774655/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.