Sáng ngày hôm sau Uông Triết như bình thường mà tỉnh dậy trước, nhẹ nhàng rửa mặt xong, liền ra ngoài sân vận động chạy vài vòng, tiện đường mua điểm tâm trở về, mắt thấy sắp tới giờ lên lớp rồi, Tương Thiếu Diễm vẫn chưa dậy, dù không đành lòng nhưng vẫn phải đánh thức hắn.
“Học trưởng, dậy đi, anh sắp bị muộn rồi.”
Tương Thiếu Diễm cau mày, hắn ở thời điểm mới tỉnh tính tình rất kém, nên muốn mắng cái tên nào dám to gan đánh thức hắn trong lúc hắn đang ngon giấc, nhưng mở mắt vừa nhìn thấy chó ngốc nhà mình, ngay cả câu mắng ngay miệng cũng phải nuốt ngược vào trong.
Kỳ thực bình thường hắn cũng không phải dạng hay dậy muộn, đến giờ sẽ tự dộng tỉnh, không cần ai đánh thức, nhưng tối hôm qua sau nghe thấy Uông Triết gọi 2 tiếng “bảo bối” xong khiến hắn hậu tâm dâng trào hồi lâu, nhắm mắt lại lập tức xuất hiện bao nhiêu huyễn tưởng loạn thất bát tao, đến tận hừng đông mới mơ mơ màng màng mà ngủ được, chỉ mới được hai ba tiếng, nên vành mắt giờ cũng biến đen.
“… Uhm, biết rồi.” Tương Thiếu Diễm mất tự nhiên mà dời tầm mắt, ngồi dậy, vẫn có chút khó mà đối mặt với Uông Triết, sợ rằng vừa nhìn sẽ lại nhớ tới chuyện tối qua, mặt sẽ đỏ.
Quá mất mặt rồi, bị một thằng nhóc nhỏ hơn mình hai tuổi gọi hai tiếng bảo bối liền khiến cả đêm mất ngủ, loại chuyện này làm sao mà nói ra được cơ chứ?
Tuyệt đối không thể để cho chó ngốc biết, nếu không sau này lỡ bị y gọi lại 2 tiếng đó, lại khiến cho bản thân cái gì cũng nghe theo y thì sao?
“Học trưởng, anh không sao chứ?” Uông Triết thấy Tương Thiếu Diễm sắc mặt không quá thích hợp, cho rằng thân thể hắn khó chịu, nên định vươn tay ra đặt lên trán hắn kiểm tra thử, vừa mới chạm vào đã bị Tương Thiếu Diễm cản lại.
“Anh không sao, em.. tay em lạnh quá.”
Rốt cục là do tay của Uông Triết quá lạnh hay do mặt của hắn quá nóng? Tương Thiếu Diễm cũng không rõ lắm.
Uông Triết giật mình, nhìn tay của mình. Ngày đông, sáng sớm gió rét phá lệ lãnh liệt, y vừa ra ngoài mua điểm tâm trở về, trên người vẫn mang theo hàn khí bên ngoài, đầu ngón tay cũng đông lạnh.
“Xin lỗi, em không chú ý … Không sao là được rồi, ăn điểm tâm trước đi.”
Tương Thiếu Diễm đang muốn nói gì đó, vừa thấy đồng hồ trên điện thoại di động, cách thời gian lên lớp chỉ còn 10 phút, bật người từ trên giường nhảy dựng lên. “Em ăn đi, anh bị muộn rồi.”
Tiết ngày hôm nay đứng lớp là bạn thân của cô hắn, nhờ vào sự nhờ vả của Thẩm Vịnh Mai, nên cô ta luôn đặc biệt quản hắn cực kỳ chặt chẽ, mỗi lần lên lớp đều phải mấy lần gọi hắn trả lời, nếu như hắn đi muộn phỏng chừng hết tiết thế nào cũng bị cô bắt tới hỏi tội.
Tương Thiếu Diễm lung tung mặc đồng phục rồi chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, Uông Triết còn ở phía sau khuyên hắn nên ăn điểm tâm, hắn vừa đánh răng vừa ân ân vài tiếng. Đợi khi hắn đi ra, thì Uông Triết đã đem một phần điểm tâm bỏ vào một cái túi nhỏ, để hắn mang theo vào lớp, còn sữa đậu nành cầm theo thì không tiện lắm, nên Tương Thiếu Diễm trực tiếp cúi đầu uống lấy vài hớp ngay trong ly mà Uông Triết cầm trong tay.
“Học trưởng, chỗ này của anh dính …”
Uông Triết muốn đưa tay giúp hắn lau sữa đậu nành dính ngay khóe môi hắn, Tương Thiếu Diễm vừa thấy y tới gần liền chợt nhớ tới chuyện tối qua, vô ý thức mà đem mặt quay đi, né tránh tay y.
Tay Uông Triết chợt dừng tại không trung.
“Anh đi trước.” Tương Thiếu Diễm không dám nhìn y nữa, mở cửa phòng liền đi ra ngoài.
Đáng chết, hắn bị chó ngốc truyền nhiễm rồi ư? Sao tự dưng lại trở nên lúng túng mắc cỡ như thế?
Cũng may Diễm ca chính là Diễm ca, tố chất tâm lý rất mạnh, tới trưa, thì nội tâm trên cơ bản đã khôi phục lại bình tĩnh như thường. Tuy rằng hắn tới lớp đúng giờ, nhưng vẫn bị cô gọi lên văn phòng.
“Thiếu Diễm a, cô nghe nói con cùng cái tên Trâu Nhuệ gì đó nháo tới lật mặt rồi ha? Hiện đang quen bạn cùng phòng ha?” Thẩm Vịnh Mai vẻ mặt thân thiết.
“.. Cô, sao cả cái này mà cô cũng biết vậy?”
“Haha, đôi lúc cô cũng sẽ lên diễn đàn trường xem tin tức mà.”
Tương Thiếu Diễm không nói gì, không biết nếu sinh viên trường đại học T biết được rằng giảng viên của họ đang xem diễn đàn trường thì sẽ có phản ứng gì.
Hắn thản nhiên nói. “Đúng vậy, cái này cô yên tâm đi, con có đối tượng rồi.”
“Yên tâm cái gì mà yên tâm.” Thẩm Vịnh Mai giật mình. “Con thật thích y sao? Hay đang hờn dỗi Trâu Nhuệ hoặc không tìm được đối tượng? Cô nghe người khác nói, y hình như không phải loại hình mà con yêu thích a.”
Tương Thiếu Diễm nở nụ cười: “Cô nghe người ta nói bậy cái gì đó, y là cái loại hình gì, con thích chính là loại hình đó.”
Thẩm Vịnh Mai nhìn bộ dạng hắn không giống như đang nói giỡn, thoáng thở phào nhẹ nhõm, ý ám chỉ mà nói. “Thuốc ức chế của con sắp mất hiệu lực rồi đi, vừa lúc sắp nghỉ đông, tụi con chuẩn bị đi đâu không?”
Tương Thiếu Diễm còn chưa cân nhắc tới chuyện này, nghe cô vừa nhắc tới, lúc này mới bắt đầu suy nghĩ, nhưng ngoài miệng lại nói. “Tụi con tự có sắp xếp, cô đừng quan tâm nữa.”
Thẩm Vịnh Mai vẻ mặt “Cháu trai phải lập gia đình rồi” mà sầu não, Tương Thiếu Diễm vô cùng chịu không nổi, nhanh chóng tạm biệt.
Tới tiết học buổi chiều, Tương Thiếu Diễm còn đang suy nghĩ vấn đề đó. Nghỉ đông tới tận 1 tháng, mà kỳ phát tình của hắn 100% sẽ tới trong tháng đó, để thuận tiện xx, trong khoảng thời gian sắp tới hắn hẳn là phải ở cùng Uông Triết cùng một chỗ, để tránh khỏi tình huống bất ngờ.
Nhưng chó ngốc có chịu hay không?
Tương Thiếu Diễm lấy khuỷu tay đẩy đẩy Liễu Hàm ngồi bên cạnh, hạ giọng hỏi: “Này, nếu Hiểu Hiểu hẹn mày kỳ nghỉ đông này cùng trải qua với cậu ấy, mày có chịu không?”
Liễu Hàm cười haha: “Dù cho em ấy không mở lời, tao cũng sẽ mặt dày mày dạn theo đuôi em ấy một chỗ, một tháng không gặp, đùa nhau sao?”
Tương Thiếu Diễm quyết định kết thúc thảo luận vấn đề này với tên Alpha không biết xấu hổ này, ngược lại quay qua đẩy đẩy La Vĩnh Hằng.
La Vĩnh Hằng đang nghiêm túc nghe giảng bài: “???”
Tương Thiếu Diễm: “Mày nói thử coi, nếu một Alpha hay xấu hổ không chịu chủ động, thì Omega của y nên làm thế nào mới rủ y ở cùng được?”
La Vĩnh Hằng: “… Thật không hổ là Diễm ca nha.”
Tương Thiếu Diễm: “???”
La Vĩnh Hằng là FA không biết yêu đương, còn phải giúp cho vợ chồng người ta ra chủ ý yêu đương nữa chứ. “Tao nghĩ có thể mượn cớ mà … Đừng để y biết mục đích thật sự của mày, với lại, hạ thủ đừng quá thô bạo, thương tiếc đóa hoa nhỏ một chút …”
“Mày nói cái quái gì vậy?”
La Vĩnh Hằng càng nói càng xa, Tương Thiếu Diễm lười nghe y lải nhải tiếp, nhưng cái cách mượn cớ này thật ra cũng được.
Chỉ là, phải mượn cớ gì đây?
Buổi tối trở về phòng, thì thấy Uông Triết đang nói chuyện điện thoại, thấy Tương Thiếu Diễm trở về, hướng hắn cười cười, sau đó tiếp tục thỏa luận gì đó với bên kia. Ngoại ngữ xa lạ hòa lẫn với tiếng Trung, nghe không giống tiếng Anh, Tương Thiếu Diễm nhớ lại trước đó Uông Triết có nói qua người nhà của y đang ở Đức, vậy chắc là tiếng Đức đi.
Năm phút sau, Uông Triết kết thúc trò chuyện, Tương Thiếu Diễm thuận miệng hỏi: “Người nhà?”
“Uhm, em nói với họ là kỳ nghỉ đông năm nay em không có về Đức thăm họ được.”
Tương Thiếu Diễm giật mình: “Vì sao không đi?”
Uông Triết ánh mắt có chút né tránh, bộ dạng có chút xấu hổ: “Em.. em nghĩ học trưởng có thể sẽ cần em …”
Tương Thiếu Diễm khóe miệng nhếch lên. Tên chó ngốc này rốt cục cũng nhận thức được bước tiếp theo của hai người họ rồi, nên mới cố ý ở lại cùng hắn.
Hắn tâm tình tốt, giả vờ thân thiết nói. “Vậy một mình em ở nhà chẳng phải sẽ buồn chán lắm sao?”
Mau nói sẽ buồn chán đi, mau nói muốn theo anh ở cùng đi!!!
Uông Triết gãi gãi đầu: “Không sao, mẹ em vừa nói là anh họ nghỉ đông sẽ tới nhà em ở lại vài ngày, ảnh phải về quốc nội công tác, cái chỗ mà ảnh thuê còn chưa có dọn đi …”
Tương Thiếu Diễm khóe miệng vừa khéo: “Anh họ?”
Uông Triết hồn nhiên chưa phát giác ra, còn hướng hắn cười cười: “Đúng vậy, anh họ của em lợi hại lắm, lớn hơn em 5 tuổi, mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, đã tự mình mở công ty rồi.”
Tương Thiếu Diễm thở sâu, cố gắng nhịn xuống cơn tức: “… Bộ anh ta không có đối tượng hả, làm gì lại ở nhà em?”
“Không có ai a, tuy rằng nhiều người theo đuổi ảnh lắm, nhưng mắt của ảnh cao lắm, lúc nào cũng thấy chướng mắt Omega, luôn nói Omega khá yếu đuối …” Uông Triết đột nhiên ngừng nói.
Tương Thiếu Diễm cũng không phát hiện thấy y khác thường, còn đang suy nghĩ làm thế nào để đem cái tên anh họ vướng bận kia đuổi ra ngoài, bằng không Uông Triết khẳng định phải ở nhà tiếp đón anh ta, thì sao mà cùng mình ở chung được?
“Hai người ở chung có khi nào quá chật hay không?” Vấn đề ngu ngốc này hỏi ra Tương Thiếu Diễm cảm thấy mình mất mặt gần chết.
Uông Triết khong hiểu: “Sẽ không đâu, nhà em lớn lắm, tới ba lầu lận, nhiều thêm 1 người cũng không sao.”
Nhiều thêm một người cũng không sao. Tương Thiếu Diễm bỗng nhiên có ý tưởng.
“Vậy nếu nhiều thêm một người nữa chắc cũng không sao phải không?”
Nếu Uông Triết không chịu qua hắn, thì hắn chạy qua y vậy, dù sao cái tên anh họ kia chỉ ở có vài ngày. Ngôn Tình Trọng Sinh
Tương Thiếu Diễm quả thực muốn vỗ tay khen ngợi sự thông minh của bản thân.
Uông Triết sửng sốt: “Học trưởng cũng muốn tới ở? Vì sao?”
Tương Thiếu Diễm bị cái sự ngu ngốc không thấy đáy của y khiến cho tức giận tới muốn vén tay áo nắm cổ y mà rống to “Còn có thể vì sao? Bởi vì lão tử muốn cùng em làm tình đó!”, nhưng hắn chợt nhớ lại lời của La Vĩnh Hằng, với tiểu học đệ ngây thơ như Uông Triết này, không thể quá thô bạo, phải mượn cớ.
Vì vậy hắn làm bộ vô hại cười cười: “Vừa lúc nhà anh cũng chẳng có ai, một mình ở thì chán lắm, tới nhà em chơi luôn, còn có thể gặp được người nhà của em.”
Uông Triết giật mình, biểu tình không hề hài lòng như hắn đã dự đoán, trái lại có chút suy sụp, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhưng em không muốn anh gặp …”
Tương Thiếu Diễm không nghe rõ hỏi: “A?”
“Học trưởng anh … muốn gặp anh họ em hả?”
Tương Thiếu Diễm gật đầu: “Muốn a, tốt xấu gì cũng là người nhà của em mà.” Tuy rằng không phải cha mẹ, nhưng cũng coi như là khúc nhạc dạo trước khi gặp gia trưởng đi.
Uông Triết mím môi, đáy mắt có chút ảm đạm.
“Vâng …”
Tương Thiếu Diễm vẫn không hiểu sao tự dưng y lại thấy thất lạc suy sụp như vậy, đưa tay xoa xoa mái tóc xù của y: “Ngoan.”
Để cho chó ngốc nhìn thấy bản thân mình có bao nhiêu coi trọng y, Tương Thiếu Diễm sau khi rửa mặt xong, còn cố ý ở trước mặt Uông Triết gọi một cuộc điện thoại.
“Ba, tháng sau ba đi công tác hả?”
Ba Tương từ ái mà nói: “Vốn là vậy, nhưng ba chuẩn bị từ chối, bình thường ba quá bận không có thời gian bên con, nghỉ đông đương nhiên phải ở nhà dành thời gian cho bảo bối —“
“Đừng từ chối, ba cứ đi đi, nghỉ đông này con qua nhà bạn học ở, sẽ không về nhà.”
Ba Tương: “???”
Sau đó Tương Thiếu Diễm lập tức loa ngoài, bắt đầu nghe ba mình trong điện thoại đầu bên kia không ngừng nửa thật nửa giả khóc lóc hơn nửa tiếng nói hắn là tên bất hiếu không có lương tâm.
Cái cuộc nói chuyện sau đó Uông Triết không cần nghe. Tương Thiếu Diễm không yên lòng trấn an ba mình, nhìn sang chỗ Uông Triết. Uông Triết vẫn đang đưa lưng về phía hắn, ngồi trên bàn mà ôn tập, nhưng y một trang giấy cũng không nhìn được một chữ nào, hiển nhiên là đang xuất thần.
Tương Thiếu Diễm đắc ý vung lên khóe miệng.
Chó ngốc khẳng định là rất cảm động đi.
Biết anh có bao nhiêu quan tâm em là được rồi.hết chương 28
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]