Chương trước
Chương sau
Editor & Beta: Mai_kari

Trong sân trường đại học T, đang ngay 12h trưa nắng gắt, trong luồng không khí yên tĩnh mà nóng cháy, chỉ có tiếng ve kêu trong khu vườn xanh om lẫn giữa các giáo lâu.

“Ầm!”

Một thanh âm nặng nề phá vỡ đi sự yên lặng này.

“Con mẹ nó, mày chán sống?”

Tương Thiếu Diễm giật giật cổ tay mình, các khớp xương ngay ngón tay kêu lêu cùm cụp, cổ tay thì xoay xoay, bản thân đứng yên nhìn chằm chằm tên nam sinh đang dán dính vào bức tường đối diện, một đôi con ngươi đen nhánh tràn đầy ngoan lệ.

“Muốn chết anh đây tiễn mày một đoạn đường.”

Các sinh viên đang hoạt động trong thao trường gần đó nghe tiếng động lớn, ai cũng giật mình, qua cơn kinh hách lập tức chạy tới vây quanh, nhưng lại chẳng dám tới quá gần. Có mấy người nhận ra được Tương Thiếu Diễm, nhỏ giọng thì thầm với người bên cạnh:

“Chắc là sinh viên mới, ngay cả Tương Thiếu Diễm cũng dám cám dỗ …”

“Diễm ca hôm nay lại dạy cho Alpha một bài học rồi …”

“Đánh đi đánh đi, tao cá Diễm ca thắng!”

Trên mặt đất có một thùng rác nằm lăn lóc, ngay thân thùng bằng sắt bị hãm xuống một khối, hiển nhiên vừa rồi đã chịu đựng một sự đối đãi khá tàn nhẫn. Bình nước, vỏ trái cây, giấy vụn bên trong rơi lả tả ra ngoài, nước dơ cũng rỉ ra, làm dơ cả một vùng chung quanh nó.

Tên nam sinh đang dán dính tường, khó khăn lắm mới tránh được cái thùng rác bay tới mình, còn chưa tỉnh hồn, lẩm bẩm mắng “Chết tiệt!”

Cái thùng rác này cũng ít nhất ba bốn mươi cân, nhưng cái tên Omega trước mặt dáng dấp tuấn tú xinh đẹp lại dùng một cú đấm bay thẳng tới chỗ gã.

Bộ tên đó làm bằng kim cương sao?

Mắt thấy các bạn học khác đang đứng chung quanh xì xào bàn tán, mặt mũi của tên Alpha có chút không chịu nổi. Bắt chuyện không thành thì thôi đi, còn bị một tên Omega đánh tới nước này, gã chỉ mới vừa nhập học, nếu chuyện này truyền đi gã còn mặt mũi nào nữa chứ?

Gã nuốt nước miếng, lớn tiếng mắng: “Cái loại Omega như mày có người muốn đã không tệ rồi? Còn chọn ba lựa bốn, sao không chịu nhìn lại mày bao nhiêu tuổi rồi đi?”

Tương Thiếu Diễm còn chưa tới 21 tuổi nheo lại mắt.

XXXXXXXXXXX

Một tiếng sau, trong phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm.

“Tương Thiếu Diễm! Lại là em? Lúc này chỉ mới khai giảng có vài ngày!” Thẩm Vịnh Mai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Cô ở trường này hơn 20 năm, lần đầu tiên thấy một Omega có da mặt dày như em đó!”

Tương Thiếu Diễm nhếch miệng cười: “Là tàn bạo chứ, chủ nhiệm Thẩm!”

“Em còn tranh luận?” Thẩm Vịnh Mai nhức đầu đỡ trán ngồi xuống. “Phụ huynh người ta muốn tìm em để hỏi tội đó, cũng nhờ có cô đứng ra đỡ lời cho em..”



“Một tên Alpha bị một Omega đánh tới nhập viện, còn không biết xấu hổ tìm em hỏi tội? Không ngại mất mặt sao?”

Thẩm Vịnh Mai tức giận đứng thẳng dậy từ trên ghế, “Phải! Chỉ em có tiền đồ, chỉ em có năng lực! Nhưng em đã đem cái lợi hại này phá hỏng hết rồi đó! Em có tin cô lập tức gọi ba em tới hay không?”

Tương Thiếu Diễm bĩu môi: “Được rồi, cô à, cô tốt của con ơi, con hứa lần sau nhất định giải quyết trong hòa bình.”

“Con lần nào cũng nói vậy hết! Vậy sao không nghe? Có thể để cho cô cùng ba con bớt lo một chút được không?”

“Con cũng đâu có cách nào.” Tương Thiếu Diễm vốn đang đứng thẳng, lúc này có chút hạ lưng, tà tà dựa vào cạnh bàn, dùng hai tay lộ ra phần da trắng nõn chống bên cạnh bàn, lộ ra hình dạng mạn bất kinh tâm.

“Ai kêu bọn họ tới chọc con trước làm chi, chẳng khác gì tới cho con đánh.”

Thẩm Vịnh Mai quả thực không có biện pháp nào với đứa cháu này: “Tuy rằng là tụi nó sai, nhưng dù sao con cũng phải tìm một đối tượng mà, thuốc ức chế cũng đã chống cho con được ba năm rồi, còn có mấy tháng nữa —“

“Cô à, con biết rồi!” Tương Thiếu Diễm cắt ngang lời cô. “Con sẽ tự biết xử lý!”

“Con mà biết xử lý cái gì, con ngay cả đối tượng yêu thích còn không có!”

Thẩm Vịnh Mai thật là lo lắng, hồi Tương Thiếu Diễm sắp 18 tuổi, trước khi tới kỳ động dục, do lúc đó còn chưa có đối tượng trong lòng, ba hắn luyến tiếc không muốn để hắn tùy tiện chọn đại một người vượt qua, nên mới cho phép hắn dùng thuốc ức chế, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời ngăn cả tin tức tối Alpha, trì hoãn kỳ phát tình.

Tương Thiếu Diễm dùng thuốc ức chế quả là có hiệu quả, nhưng vốn tính tình nguyên bản của hắn đã không giống mấy Omega khác, từ khi có thuốc ức chế bảo hộ, không còn bị tin tức tố Alpha ảnh hưởng, càng trở nên vô pháp vô thiên. Ở trong đại học hoành hành ba năm, xử lý biết bao tên Alpha không có ý tốt tới gần mình, khiến cho đến hiện tại đám Alpha thấy hắn cũng phải tôn xưng một tiếng “Diễm ca”.

Mắt thấy cháu mình thuốc ức chế sắp mất hiệu lực, còn chuyện tình cảm cá nhân vẫn chưa có tiến triển gì, Thẩm Vịnh Mai quả thực phát rầu.

“Thích hả … Cũng có một đi.” Tương Thiếu Diễm thuận miệng nói.

Thẩm Vịnh Mai sửng sốt: “Có một? Ai?”

“Gọi là Trâu Nhuệ, cùng cấp, con thấy thân thủ tên đó mạnh nhất.”

“Con là tìm đối tượng hay tìm đối thủ vậy? Còn mạnh nhất …”

Tương Thiếu Diễm giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Cô à, con phải về ký túc xá rồi, dự báo thời tiết nói một lát nữa sẽ có mưa rào, quần áo con còn phơi bên ngoài ban công.”

Thẩm Vịnh Mai bất đắc dĩ phất phất tay: “Đi đi, việc này để cô xử lý cho con, con đừng có đi gây chuyện nữa!”

“Thật tốt nha!”

Tương Thiếu Diễm ra khỏi phòng làm việc của cô, một đường đi thẳng tới ký túc xá.

Trước khi mưa to, không khí liền ẩm thấp tới mức muốn lấy mạng người. Cảm giác có một cơn nóng ẩn dưới làn da, khiến cho cả người đầy mồ hôi, nhưng đưa tay lên lau thì lại không có giọt nào.

Hắn trở lại ký túc xá, lên sân thượng lấy quần áo, thấy sắc trời đã mây đen bao phủ, gió thổi mạnh vào mặt mang theo nhiệt độ và độ ẩm. Mồ hôi nín nhịn nãy giờ trong người chợt tuôn ra, rồi lập tức bị gió thổi khô đi, nhất thời sảng khoái hơn nhiều.



Có mấy bộ quần áo phơi hơi cao, Tương Thiếu Diễm phải vươn tay ra để lấy, lập tức cảm thấy có chút đau nhức, nơi cánh tay có vệt máu.

“Chết tiệt!”

Hắn phiền táo mắng, không phải không thừa nhận, thuốc ức chế đang dần mất đi tác dụng, thiên tính thuộc về Omega ẩn trong cơ thể đang từ từ trở về.

Trước đây một cái thùng rác nặng cỡ đó hắn xốc lên một cái chẳng mất nhiêu sức, nhưng hôm nay lúc hắn đập vào nó, kỳ thực phải âm thầm dùng lực ở chỗ khác, bằng không không đạt được uy lực kinh sợ tới vậy.

Cái này cũng chưa tính là hỏng nhất.

Ngay khi cái tên khốn kia cố tình thả ra tin tức tố Alpha đến gần hắn, Tương Thiếu Diễm đã nhạy bén nhận ra trong cơ thể mình có sự ba động, chứ không giống lúc trước chẳng có chút cảm giác nào.

Dã thú đang ngủ sâu trong đáy lòng hắn tựa hồ phát hiện được tia vị đạo đó, liền rục rịch. Chỉ nhờ thuốc ức chế vẫn còn hiệu lực, nên dã thú kia mới không bị đánh thức.

Còn có ba tháng, nhưng con mẹ nó, sốt ruột thật đấy.

Nếu như vẫn không tìm được tên Alpha nào phù hợp, hắn chỉ có thể tới kỳ động dục bị ép phải ngủ đại với tên nào đó. Nhưng hắn thà rằng bị kỳ động dục dằn vặt tới chết, cũng không muốn cùng một tên Alpha không thích hoặc thậm chí là xa lạ lên giường đại chiến ba ngày ba đêm.

Tầng mây màu xám tro bên ngoài đột nhiên có một tia bạch quang sáng ngời, mấy giây sau nổ ra một tiếng sấm kinh thiên động địa.

Hạt mưa nín thật lâu rốt cục cũng rơi xuống, ngay từ đầu tí tách, ngay sau đó cấp tốc thanh thế lớn mạnh, biến thành cơn mưa giông, ngay cả gió cũng không thổi bay đi được, nặng nề nện ở rào chắn ban công, hạt mưa nhanh chóng làm ướt mặt đất.

Tương Thiếu Diễm lấy quần áo quá nhanh, cũng không chần chừ, ai ngờ, một cái áo T-shirt vừa mới lấy xuống trong lúc vội vã bị rớt xuống mặt đất, thấm đầy đất cùng nước mưa. Hắn cầm lấy toàn bộ quần áo lập tức xoay người vào ký túc xá, đóng cửa sân thượng, cơn mưa to lập tức bị ngăn trở phía sau cánh cửa.

Trong lòng hắn thiệt là phiền, tiện tay đem toàn bộ quần áo sạch sẽ ném lên giường, nhanh chóng cởi quần áo tiến vào phòng vệ sinh, tắm rửa toàn thân đầy mồ hôi kia, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Sau đó đem khăn mặt lau tóc khoác lên vai, đem quần áo dơ cùng với cái áo T-shirt bị rớt hồi nãy bỏ vào thau, cầm lấu thau đồ, mặc áo ba lỗ mang dép đi ra khỏi ký túc xá.

Ký túc xá của đại học T cũng khá tốt, phòng hai người, mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng, nhưng hắn lười giặt đồ, nên thường đi tới phòng giặt đồ bỏ tiền.

Ký túc xá cũng không phân ra khối chuyên môn ABO, dù sao Omega ở độ tuổi này đa số đều đã có bầu bạn, cũng không có tùy tiện động dục, còn ước gì không ngày nào không ở cùng với Alpha của mình,

Alpha cùng Omega giữa nhau luôn có một lực hấp dẫn đặc biệt.

Những cái này là Tương Thiếu Diễm từ sách sinh vật học được, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy hoài nghi với cái thường thức này.

Hắn từ nhỏ tới lớn đều chưa gặp qua một Alpha nào khiến hắn động tâm.

Alpha càng có lực lượng cường đại, tin tức tố thuần liệt càng khó mà truy đuổi, bọn họ trời sinh đã là người nổi bật, đứng ở ngay đỉnh kim tự tháp bao quát chúng sinh, Omega tự nguyên dâng tới cửa đếm không hết, cho nên bọn họ rất thường trở nên tự cao tự đại, không coi ai ra gì.

Mấy Alpha như vậy Tương Thiếu Diễm không muốn đi tranh, huống hồ trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, bản thân hắn không phải là loại Omega vóc người mềm mại tính cách khéo léo, sợ là cũng không lọt vừa mắt Alpha.

Còn đám Alpha phổ thông còn lại, mặc dù đối với Omega bình thường cũng đủ cường đại, nhưng Tương Thiếu Diễm lại không giống Omega bình thường.

Hắn năm mười lăm tuổi đã dùng lực một người đánh ngã hai tên Alpha, đánh một trận liền thành danh, trở thành trùm đại ca trong trường cấp 2.

Alpha của hắn, càng phải mạnh hơn hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.