Chương trước
Chương sau
Editor & Beta: Mai_kari

Tiết đầu tiên của sáng thứ hai, Tương Thiếu Diễm như cũ ngáp dài bước vào phòng học.

Liễu Hàm là một tên Alpha nhiều chuyện lập tức chạy tới: “Để tao nhìn xem trên cổ có dấu cắn hay không — Má nó, sao lại chẳng có gì hết vậy?”

Tương Thiếu Diễm một cái tát đem cái mặt heo của anh đẩy ra: “Cút, cẩn thận tao tới trước mặt vị nhà mày tố cáo mày quấy nhiễu tình dục.”

Liễu Hàm: “Hahaha, tao và Hiểu Hiểu nhà tao vốn chẳng xem mày là một Omega.”

La Vĩnh Hằng và Hứa Thiển cũng bu lại, hai người bọn họ là Beta, với tin tức tố cũng không quá mẫn cảm, nhưng vẫn có thể nhận thấy trên người Tương Thiếu Diễm không có vị đạo Alpha.

“Không phải cái tên Alpha kia hôm trước đã vào ký túc xá rồi à? Sao chẳng phát sinh gì hết vậy, ngay cả chút vị đạo cũng chẳng có luôn?” Hứa Thiển hỏi.

Tương Thiếu Diễm đột nhiên nở nụ cười: “Tụi mày nhìn thật giống đang chờ mong có chuyện phát sinh ha?”

Ba người họ bị nụ cười mao cốt tủng nhiên của hắn khiến cho sợ tới lạnh sống lưng, vừa trùng hợp tiếng chuông vang lên, vội vàng về chỗ của mình.

Tương Thiếu Diễm chống tay đỡ đầu nghe giảng, cơn buồn ngủ chợt dâng lên, bỏ kẹo cao su bạc hà vào trong miệng để cố gắng tỉnh táo, mắt nhìn chằm chằm màn hình chiếu của thầy, nhưng trong đầu lại suy nghĩ miên man những chuyện khác.

Uông Triết nói tin tức tố của y rất nhạt, hầu như chẳng có chút vị đạo quả thật không hề khiêm tốn, ở cùng y hai ngày, Tương Thiếu Diễm chẳng chút nào nghe thấy được tin tức tố của y.

Theo lý thuyết đang ở độ tuổi thanh xuân, dù cho cố gắng đè nén, Alpha nam cùng Omega nam sáng sớm đều đa phần theo bản năng phóng xuất một ít tin tức tố ra ngoài, Tương Thiếu Diễm bởi vì dùng thuốc ức chế nên mới không có, lẽ nào Uông Triết cũng dùng?

Không, chắc là không đi.

Tuy nói trên thị trường có bán thuốc ức chế dành cho Alpha, nhưng bình thường chỉ dành cho các Alpha nào bị bệnh tinh thần hoặc cơ năng hỗn loạn, sợ bọn họ phóng loạn tin tức tố. Có một số Alpha mang chủ nghĩa độc thân cũng sẽ dùng thuốc ức chế, chỉ cần không cùng Omega kết hợp, thì có công hiệu cả đời. Nhưng Alpha khỏe mạnh bình thường đều có khả năng tự do khống chế tin tức tố của mình, cũng không giống Omega có kỳ động dục định kỳ, căn bản không cần dùng thuốc ức chế.

Cho nên, Uông Triết trời sinh chắc là tin tức tố nhạt, quá yếu.

Có thể xem là cực kỳ thảm.

Tin tức tố của Alpha tựa như đuôi lông của chim công đực vậy, mở đuôi ra càng xinh đẹp càng lớn thì mới có thể hấp dẫn được bạn tình, vì chẳng có chim công cái nào lại nguyện ý cùng một con chim công lông đuôi quá thưa quá xấu mà giao phối, Omega và Alpha cũng giống như vậy.

Nói ra thì có chút thô tục, nhưng tin tức tố của Alpha có mạnh hay không, trực tiếp quyết định Omega ở trên giường thoải mái hay khó chịu, có cảm giác an toàn hay không, có cảm giác thỏa mãn hay không, có sự phục tùng về thể xác và tinh thần hay không.

Tương Thiếu Diễm biết tin tức tố của mình thuộc dạng đặc, cho nên nếu đặt giả thiết, dù cho hắn có thích Uông Triết, cũng không có khả năng cùng y bên nhau. Bởi vì nếu không có được tin tức tố mạnh tương đương hoặc hơn hẳn, thì hắn sẽ bị kỳ động dục dằn vặt, chịu đủ thống khổ, chẳng khác gì chịu một mình.

Một Alpha như là Uông Triết, đại khái chắc chỉ có thể cùng Beta bên nhau.

Tương Thiếu Diễm phiền táo nắm tóc. Hắn lo lắng nhiều vậy để làm gì, dù sao đối phương chỉ cần đừng có sống chết nhiệt tình dây dưa tiếp với hắn là được.

Nhưng mà Uông Triết chính là một tên ngốc.

Buổi chiều có tiết thể dục, Tương Thiếu Diễm mới vừa vào sân vận động, muốn tìm một góc trống để luyện tập bóng rổ, liền thấy đường chạy plastic bên cạnh có một đám sinh viên đang đứng, trong đám sinh viên đó có một vóc dáng khá cao khá nổi bật, chẳng phải là bạn cùng phòng của hắn hay sao.

Ngay giữa trưa trời nắng có chút chói mắt, Tương Thiếu Diễm nheo mắt lại, tùy ý hờ hững đánh giá Uông Triết đằng xa.



Tóc của y dưới ánh mặt trời có chút nâu đậm, chứ không đen bóng như người Châu Á, lúc không cười khuôn mặt có chút nghiêm túc, cả người đầy khí thế.

Liễu Hàm đang đi bên cạnh hắn thấy hắn chậm bước chân, theo tầm mắt của hắn nhìn sang —

“Tao đang nghĩ mày nhìn cái gì, thì ra có một đại soái ca.”

Liễu Hàm liếc mắt nhìn cũng thấy Uông Triết, nhìn vào thể trạng đoán được là một Alpha, liền trở nên hăng hái: “Có hứng thú? Để tao qua đó hỏi thăm cho mày?”

Tương Thiếu Diễm: “Bạn cùng phòng của tao.”

Liễu Hàm: “??!!!”

Tương Thiếu Diễm thu hồi tầm mắt nhìn sang rổ bóng, bắt đầu đập bóng, Liễu Hàm ở bên cạnh rượt theo, bất khả tư nghị nói: “Diễm bảo bối của tao ơi, người vậy mà mày còn không chịu? Vậy rốt cục mày muốn tìm một Alpha thế nào?”

Tương Thiếu Diễm trong nháy mắt ánh mắt sắc bén hơn hẳn: “Mày dám gọi tao thế lại lần nữa xem.”

Liễu Hàm vội vã thu hồi cái từ “bảo bối” lại, lại vẫn là không nhịn được mà hiếu kỳ: “Nói thật đó, tao thấy học đệ đó nhìn cũng không tệ mà, không thử suy nghĩ?”

Tương Thiếu Diễm: “Quá yếu, bỏ qua.”

Liễu Hàm: “…”

Những Alpha có thể xem là mạnh hơn Tương Thiếu Diễm, toàn trường phỏng chừng chỉ có tầm 11 người, nhưng phần lớn đều đã có bầu bạn.

“Mày thật định treo cổ trên gốc cây thằng Trâu Nhuệ đó hả? Thằng đó cũng đâu có tốt lắm đâu.” Liễu Hàm không quá thích Trâu Nhuệ, luôn cảm thấy tên đó không phải người có thể phó thác cả đời.

“Tên đó cũng rất tốt.” Tương Thiếu Diễm không chút lịch sự nói.

Rất tốt cũng đủ rồi, trên thế giới làm sao tìm được một đối tượng hoàn mỹ cơ chứ, bản thân hắn cũng đầy khuyết điểm, nên không có tư cách yêu cách bầu bạn của mình không có khuyết điểm.

Liễu Hàm ‘chậc chậc’ hai tiếng, cho rằng Tương Thiếu Diễm là vì yêu thích Trâu Nhuệ nên muốn bảo vệ tên đó.

Đi tới chỗ rổ bóng, Tương Thiếu Diễm kéo cái tay áo T-shirt lên cao, lộ ra phần cánh tay trắng nõn, ở dưới ánh mặt trời có chút chói mắt.

Omega trời sinh làn da tương đối trắng nõn non mềm, không dễ bị phơi đen, dù có đen cũng rất nhanh trắng trở lại, Tương Thiếu Diễm luôn thích có một làn da tiểu mạch khỏe mạnh, đáng tiếc gien không cho phép. May mà cơ thể vẫn luôn luyện tập, tuy rằng không có khí lực cường tráng như Alpha, nhưng vóc người của hắn so với Omega, thậm chí là Beta vẫn rắc chắc hơn hẳn.

Hắn dùng tay đập bóng vài cái, vừa mới chuẩn bị quăng một cú làm nóng người, thì khóe mắt chợt thấy đằng xa có một người đang quơ quơ tay về phía hắn.

Uông Triết: “Học trưởng! Học trưởng!”

Tương Thiếu Diễm: “…”

Một con chó Husky từ bên đường chạy vẫy đuôi chạy tới.

“Học trưởng! Thật là trùng hợp nha!”



Trùng hợp con khỉ, cùng một khoa, tiết thể dục đương nhiên phải tập cùng một sân một thời điểm rồi.

Tương Thiếu Diễm trong ngực âm thầm mắng, nhưng nể tình Uông Triết đã dọn dẹp phòng vệ sinh, nên chịu đựng mà đáp lại y. “Ờ.”

Liễu Hàm đứng ở bên cạnh: “… đồ FA.”

Tương Thiếu Diễm: “…”

Uông Triết lơ đểnh, cười lộ ra hàm răng trắng: “Một lát lớp em có kiểm tra thể năng, phải chạy 1500m, học trưởng có muốn xem không?”

Tương Thiếu Diễm mạc danh kỳ diệu: “Không xem, chạy bộ có gì hay.”

Liễu Hàm thực sự nhìn không được, chen miệng nói: “Niên đệ, xin chào, anh là bạn cùng lớp với hắn, gọi Liễu Hàm, còn cậu?”

Uông Triết với người xa lạ có chút ngại ngùng, thanh âm cũng thấp xuống: “Uông Triết.”

Liễu Hàm chợt hiểu rõ lý do tại sao Tương Thiếu Diễm lại chẳng có hứng thú với Uông Triết, tuy rằng y lớn lên nhìn khá tốt, nhưng tính cách ngoan ngoãn hiền lành thế này hoàn toàn không hợp khẩu vị của Tương Thiếu Diễm.

Uông Triết tựa hồ chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Thực sự không muốn xem sao? Em, em chạy nhanh lắm …”

Tương Thiếu Diễm có chút phiền: “Không rảnh, tôi phải chơi bóng.”

Uông Triết gật đầu, cười yếu ớt: “Được, vậy học trưởng cố lên, em chạy xong sẽ tới chỗ học trưởng xem học trưởng chơi.” Nói xong liền phất phất tay, nhanh chóng chạy về đội ngũ lớp mình.

Màn đối thoại của hai người họ bị các sinh viên chung quanh thấy, khó dịp có một Alpha tới bắt chuyện với Tương Thiếu Diễm mà không bị đánh bay đi, mấy nam sinh đang chơi bóng rổ chung quanh liền tò mò hỏi:

“Diễm ca, tên đó là ai?”

“Bạn cùng phòng, thích tôi, tôi không thích.” Tương Thiếu Diễm lời ít mà ý nhiều khái quát.

Mọi người đều không nói gì, không tìm cơ hội để nhiều chuyện nữa.

Liễu Hàm có chút thương cảm Uông Triết: “Người ta nhiệt tình như vậy, tốt xấu gì cũng nhìn một cái đi.”

Tương Thiếu Diễm ngửa ra sau lấy đà, cánh tay nâng cao lên, tung bóng, bóng lăn quanh rổ 3 vòng, vào.

“Y tự nguyện, đâu có liên quan tới tao, muốn xem thì tự mày xem.”

Nói tới vậy, Liễu Hàm cũng biết Tương Thiếu Diễm với Alpha này hoàn toàn chút hứng thú cũng không có, chỉ đành phẫn nộ bất bình giùm, rồi bắt đầu nghiêm túc chơi bóng cùng hắn. Thế nhưng trong lúc nghỉ giải lao, Liễu Hàm vẫn hướng mắt nhìn sang chỗ đường chạy bên kia.

Kiểm tra thể năng là 1 tổ 4 người, vận khí Uông Triết cũng không tốt lắm, chậm chạp vẫn chưa tới phiên y, y vẫn thường nhìn sang chỗ sân bóng rổ bên này, hình dạng vừa có chút lo lắng vừa có chút chờ mong. Thế nhưng cho đến tận khi tới phiên y chạy, Tương Thiếu Diễm vẫn không hề đưa mắt nhìn sang.

Liễu Hàm thấy thầy thể dục thổi một tiếng còi, Uông Triết tựa như tiễn rời cung mà bật chạy. Y quả nhiên chạy rất nhanh, T-shirt thể dục rộng rãi cùng với quần vận động trong lúc chạy nhận được áp lực gió mà dính chặt vào người, từng bước chạy cùng cánh tay đều cho thấy lực lượng cường kiện ẩn chứa bên trong cơ thể y.

Uông Triết chạy tới vòng cuối cùng liền vượt lên dẫn đầu, y liền quay đầu nhìn về phía vị trí của Tương Thiếu Diễm, thấy hắn vẫn không có nhìn qua, tâm tình có chút hụt hẫng, nhưng cuối cùng vẫn là người đầu tiên chạy tới đích.

Cũng là một Alpha, Liễu Hàm theo bản năng cảm thấy, tên Alpha này, có chút ý tứ.hết chương 04
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.