"Phó Diệc Phàm, tôi nghi anh ỷ lại vào tôi lắm, thế nhưng tôi lại không có bằng chứng." Tân Sơ Hạ mang vẻ mặt tích cực nói. Phó Diệc Phàm vô thức cười nhạt một tiếng, giống như đang ngầm chấp nhận chuyện này.
Sau đó, Tần Sơ Hạ đưa chiếc chìa khóa xe Luss tới.
Phó Diệc Phàm nhìn chiếc chìa khóa xe mà cô đưa, bình tĩnh nói: "Cô mới là người lái xe."
"Vậy anh ôm dễ nhỏ là được! Tôi lái xe" Tân Sơ Hạ dứt khoát bỏ dể nhỏ vào trong lòng của Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm theo bản năng ôm lấy con dê nhỏ mà Tân Sơ Hạ đưa tới, sắc mặt trên gương mặt điển trai kia không thể nào dùng lời nói để hình dung được.
Anh khẽ liếc nhìn con dê nhỏ này một cái, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Đặc biệt là cái mặt của con dê này, đen đến nỗi ngay cả mắt, mũi đều không tìm nổi. Nếu không phải con dê nhỏ kêu "be" một tiếng, lộ ra cái lưỡi kia, không thì con dê này đen đến nỗi miệng cũng không thấy đâu.
Sau đó hai người đi lên xe, Tần Sơ Hạ ngồi ở ghế lái, nhanh chóng lật xem cuốn sách mà bác sĩ thú y đưa cho cô một lần, sau đó lái xe đến cửa hàng mua cho dế nhỏ chút đồ dùng cần thiết, rồi mới quay về lâu đài Karl.
Phó Diệc Phàm mới vừa ôm dễ nhỏ đi vào trong phòng khách,
Sau khi nữ quản gia nhìn thấy, liền cúi người hỏi Tần Sơ Hạ: "Cô chủ, tối nay ăn dê nướng sao?"
"Đó là một chủ ý tốt đấy" Phó Diệc Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810789/chuong-1164.html