Thấy Lãnh Diệc Phàm ôm Tần Sơ Hạ rời đi thì những đồng đội cũng đưa đứa nhỏ cho Johnson rồi theo sau, nhanh chóng rút khỏi căn cứ đi tán của phân cục.
Sau khi đoàn người bọn họ lên xe thì lập tức nổ động cơ, nhanh chóng phóng đi khỏi đây.
Lãnh Diệc Phàm để Tân Sơ Hạ ngồi một mình trên ghế sau của chiếc xe.
Sau đó anh cởi bỏ trang bị và quần áo đặc biệt trên người rồi nói với người đồng đội biết y thuật: “Giúp tôi xem thử cô ấy bị làm sao vậy. Tại sao mắc mặt lại tái nhợt như thế? Môi cũng tím?"
Người nọ lập tức tiến lên chạm vào trán của Tần Sơ Hạ rồi lại vạch đôi mắt đang nhắm chặt của cô ra nhìn.
“Cô ấy bị mất nhiệt độ” Người nọ trả lời, lập tức nói với tài xế: “Bật máy sưởi lên nhất cao nhất đi!”
“Cái gì?” Lãnh Diệc Phàm giật mình, vội vàng cởi bao tay và áo chống đạn ra rồi nâng Tần Sợi Hạ đang nằm phía sau lên để cô dựa vào ngực mình.
Thân thể của Tần Sơ Hạ lúc này lạnh như một khối băng.
Chỉ cần cách một lớp quần áo cũng đủ để anh cảm nhận được sự lạnh lẽo của cơ thể cô.
Lãnh Diệc Phàm lập tức ôm chặt lấy Tần Sơ Hạ rồi nói với người nọ: “Bên trong cốp xe hẳn là có thảm tự phát nhiệt và máy oxy, mau đi lấy lại đầu”
“Được!” Sau khi người đó đáp lời thì bò đến cốp xe cầm thảm tự phát nhiệt và ống thở oxy đến cho Lãnh Diệc Phàm.
Lãnh Diệc Phàm bật công tắc của thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810773/chuong-1148.html