Phó Diệc Phàm cười nhạt: “Tại sao tôi lại có cảm giác như mình bị thiệt rồi nhỉ?”
“Anh vẫn luôn lừa gạt tôi, tôi đều không nói gì cả, lần này anh bị thiệt, vậy mà còn muốn tính toán với tôi sao?” Tần Sơ Hạ nhất thời nói năng hùng hồn đầy lí lẽ..
Phó Diệc Phàm cười cười sửa lại lời: “Được rồi! Lần này, tôi sẽ không làm gian thương nữa”
“Anh không phải là gian thương, mà là hắc thương đó” Tần Sơ Hạ oán hận bĩu môi.
“Lúc cô đến tìm tôi để đầu tư, tôi đã từng nói với cô rằng, tôi cũng không phải là người tốt lành gì mà”
“Đúng đúng đúng! Nếu không có sự hỗ trợ của anh, cho dù là bố tôi có đầu tư, thì hạng mục của tôi cũng sẽ không được tiếp tục tiến hành” Tần Sơ Hạ nhếch miệng cười.
Lời cô nói cũng là thật, dù sao thì mục tiêu mà hạng mục của cô nghiên cứu là loại cây cỏ hoa lá, muốn chăm sóc loại cây này cần thận, thì chỉ có Phó Diệc Phàm anh mới làm được.
Cho nên cuối cùng, cô vẫn lựa chọn cầu cứu anh.
“Hạng mục nghiên cứu thuốc của cô đã tiến triển như thế nào rồi?” Phó Diệc Phàm thuận miệng hỏi.
Tần Sơ Hạ chỉ chỉ cổ của mình, cao hứng không thôi nói: “Anh nhìn này, vết sẹo trên cổ tôi, có phải là đã đỡ hơn nhiều rồi đúng không? Tôi là dùng loại cao mình mới nghiên cứu chế tạo ra nên mới khỏi nhanh như vậy đó”
Phó Diệc Phàm liếc qua chỗ Tần Sơ Hạ chỉ, rồi lập tức rời mắt về phía trước. Cần cổ non
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810735/chuong-1110.html