Phó Diệc Phàm liếc mắt nhìn Tần Sơ Hạ một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, thờ ơ nói một câu: “Chắc hẳn tiếng anh của cô vô cùng tốt!”
“Đó là tất nhiên!” Tần Sơ Hạ nhếch miệng cười một tiếng: “Ông nội của tôi là người Anh, bà nội tôi là người Hoa Nam ốc. Bố tôi theo họ của bà nội, mẹ tôi là người Việm Phù, mà tôi chính là người có dòng máu lại ba nước đỏ! Tôi tất nhiên biết tiếng của cả ba nước rồi, lợi hại không?”
“Vậy cô liền phát huy một chút năng khiếu chỉ thuộc về người lại ba dòng máu đi.” Phó Diệc Phàm rời ánh mắt về phía trước: “Đợi lát nữa đến khách sạn có giúp tôi phiên dịch hợp đồng”
“Anh lại muốn tôi phiên dịch hợp đồng cho anh?” Vẻ mặt Tân Sơ Hạ đầy uất ức, vừa rồi còn khen tiếng anh của cô tốt, hóa ra mục đích chính là chỗ này.
Phó Diệc Phàm nhàn nhạt cười nói: “Yên tâm đi, lần này cô không phải miễn phí sức lao động, sẽ có tiền lương cho cô”
Đi tới bên ngoài lối ra, có một cỗ xe thương vụ xa hoa đã dừng ở đó, phía trước chiếc xe có một người đàn ông người Anh, thoạt nhìn là hơn bốn mươi tuổi, mặc âu phục đi giày da, trên đầu có hơi hói, thân hình cao lớn đang đi về phía bọn họ.
Người đàn ông rất có phong độ chủ động vươn tay bắt tay với Phó Diệc Phàm, chào hỏi: “Cậu Phó, rốt cục cũng chờ được cậu.”
Phó Diệc Phàm lễ phép bắt tay người đàn ông, gật đầu chào.
Người đàn ông vô thức nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810722/chuong-1097.html