Chương trước
Chương sau

Trên đoạn đường rợp bóng cây, sau khi Phó Diệc Phàm ôm Tống Vân Thùy đặt vào trong xe Minh Tư Thành, theo bản năng mà quay đầu nhìn lại về phía Viêm Ái Linh đang ở đằng sau.
Nhưng ánh mắt anh thực tế lại không dừng lại trên người Viêm Ái Linh mà là dừng ở phía sau lưng cô ấy.
“Tư Thành, em đưa cô ấy đến bệnh viện trước, làm theo lời anh, truyền kháng sinh cho cô ấy tiện thể làm xét nghiệm máu luôn xem có vấn đề gì không. Anh còn có chuyện khác cần đi giải quyết bây giờ.” Phó Diệc Phàm thu hồi ánh mắt nói với Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành gật gật đầu đi lên ghế lái.
Bùi Hạ Sênh tự giác ra sau xe ngồi tiện thể chăm sóc cho Tổng Vân Thùy đang hôn mê bất tỉnh.
Khi Viêm Ái Linh đi tới, cô ấy định mở miệng nói gì đó. Phó Diệc Phàm không nói lời nào trực tiếp đi lướt qua cô ấy.
Minh Tư Thành thò đầu ra khỏi cửa xe an ủi: “Này cô bé, lên xe trước đã, chúng ta phải cứu cô gái này trước. Chuyện của cô tối nay tôi sẽ giải thích cho anh Phó Diệc Phàm”.
Viêm Ái Linh buồn bực không vui, đành phải leo lên xe rời đi cùng bọn họ.
Phía bên kia, Tần Vũ Bảo đi từ phòng thí nghiệm ra, đồng thời mang cho Tân Sơ Hạ thuốc cầm máu.
Tân Sơ Hạ nhìn thuốc cầm máu mà bố đưa cho nhưng lại không buồn chìa tay ra nhận, tức giận quay mặt đi không muốn nhìn bố.
Cô giận dỗi bố mình đồng thời cũng thất vọng về ông.
Tân Vũ Bảo đơn giản mở nắp lọ thuốc, thay Tân Sơ Hạ bôi lên vết thương.
Tân Sơ Hạ đau đến “Uy” một tiếng, theo bản năng muốn né tránh. Tần Vũ Bảo ngay lập tức mẳng: “Đáng đời!” “Bố! Bố thật quá đáng!” Tân Sơ Hạ siết chặt nắm đấm nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Vũ Bảo nói.
Tần Vũ Bảo lại thở dài.
Vừa nãy nếu như không phải Sơ Hạ lôi tính mạng và uy hiếp thì ông ta cũng sẽ không thả bọn Phó Diệc Phàm ra, nói không chừng kế hoạch đã thành công rồi.
Lỡ như Phó Diệc Phàm và Tống Vân Thùy không kéo dài được thời gian chờ đợi thì không chừng kịch giả cũng thành thật.
Chung quy là do ông ta đã qua xem thường Phó Diệc Phàm.
Trong lúc vô tình, Tần Vũ Bảo chú ý tới bóng người cách đó không xa phía sau Tần Sơ Hạ.
Khóe miệng hơi nhếch nhếch lên, Tần Vũ Bảo tiếp tục bôi thuốc, lo lắng nói: “Sơ Hạ, từ nay về sau con muốn sao cũng được, con muốn làm gì thì làm bố đều sẽ không ngăn cản. Miễn là quãng đường đời còn lại sau này con vui vẻ hạnh phúc là được.”
“Bố, bố nghĩ thông suốt rồi à? Tấn Sơ Hạ vui mừng giãn đuôi lông mày, hoàn toàn không chú ý tới mấy chữ “quãng đời còn lại”.
Tần Vũ Bảo tiện tay đưa lên vén mái tóc của Tân Sơ Hạ, nhìn thấy con gái đáng yêu xinh đẹp như vậy, trên mặt ông ta chỉ còn lại bất đắc dĩ và sự bất lực: “Đúng vậy, bố đã nghĩ thông rồi. Sinh mệnh ngắn ngủi như vậy phải vui vẻ mà sống mới tốt.”
Phó Diệc Phàm muốn ông ta tìm biện pháp khác, nhưng lại không biết, trên thế giới này không còn cách nào có thể cứu con gái ông ta được nữa.
Không có cách nào, chỉ có thể dũng cảm đối mặt với cái chết của Sơ Hạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.