“Cô không cần coi Lốc Xoáy như con trai, chỉ cần có coi nó như bạn bè, đối xử chân thành với nó, đừng bỏ rơi nó” Phó Diệc Phàm liếc nhìn Tần Sơ Hạ một cái, nói. Khóe miệng khẽ cong lên, những lời nói lại vô cùng nghiêm túc.
Tần Sơ Hạ vô tình thấy Phó Diệc Phàm mỉm cười, tinh thần tốt hơn hẳn, nói: "Xem ra anh rất vui vẻ, vậy tôi sẽ đồng ý nhận nuôi Lốc Xoáy"
"Lốc Xoáy đã từng trải qua sống chết cùng tôi. Thật tiếc vì sau khi nó xuất ngũ, tôi không còn thời gian và tinh thần để chăm sóc nó" Đột nhiên giọng nói của Phó Diệc Phàm trầm xuống, nhớ lại những ký ức đó khiến đôi mắt của anh trở nên ấm áp hơn vài phần.
Sau khi Tần Sơ Hạ hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Phó Diệc Phàm, cô thề nói: "Đừng lo lắng. Tôi sẽ không bỏ rơi Lốc Xoáy"
“Cảm ơn” Phó Diệc Phàm cười nhẹ.
Nghe vậy, khóe miệng Tân Sơ Hạ khẽ cong lên.
Sau đó, Tần Sơ Hạ đề nghị chọn những thứ cần thiết hàng ngày cho dành vật nuôi như nhà cho chó và bát đựng thức ăn cho Lốc Xoáy, Phó Diệc Phàm không nói một lời nào nhanh chóng đồng ý.
Khi đến cửa hàng thú cưng, Phó Diệc Phàm mua đồ cho Lốc Xoáy, cẩn thận giống như anh đang chọn đồ cho bạn gái của mình. Nếu đó không phải là thứ tốt nhất sẽ không mua, dù đắt hay không cũng không quan trọng.
Tần Sơ Hạ không có kinh nghiệm nuôi chó nên khi mua đồ, cô chỉ có nhiệm vụ tìm kiếm thông tin trên mạng bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810680/chuong-1055.html