Phó Diệc Phàm nghe được lời thì thầm của Tần Sơ Hạ, dường như đã hiểu được gì đó trong lòng nhưng cũng không nói nhiều.
Tần Sơ Hạ tự mình nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, tiếp đó duỗi người, cầm tài liệu cần phiên dịch trên bàn chủ động dời chủ đề câu chuyện:
"Tôi sẽ làm việc thật tốt! Miễn cho ông chủ lớn anh đây soi mói!"
Phó Diệc Phàm lập tức thu tầm mắt từ trên người Tân Sơ Hạ về, khóe miệng hơi nhếch thành một đường cong.
Thời gian Tần Sơ Hạ làm việc, Phó Diệc Phàm cũng không ngồi mãi trong phòng.
Thật ra anh chỉ qua đây mỗi buổi sáng, mở cuộc họp sớm xong, nghe thư ký báo cáo hành trình bèn rời khỏi công ty.
Buổi trưa, Tần Sơ Hạ gọi đồ ăn mình thích, bưng khay cơm ngồi trước chiếc bàn tròn thủy tinh ở một góc vắng vẻ mà yên tĩnh, vùi đầu ăn vui vẻ.
Nhưng chỉ một lúc sau, đột nhiên một bóng đèn chiếu xuống trước mắt của Tần Sơ Hạ khiến cô giương mắt nhìn theo bản năng.
Hóa ra là Tống Vân Thùy bưng đồ ăn ngồi xuống vị trí đối diện với cô ta.
Tần Sơ Hạ lập tức cảm thấy đồ ăn ngon trước mặt trở nên nhạt thếch chán phèo.
Bởi vì cô biết Tổng Vân Thùy tìm mình thì chắc chắn không có chuyện gì tốt.
"Cô không cần dùng vẻ mặt như gặp kẻ thù nhìn tôi đâu, trước khi cô đến thì bình thường tối vẫn ngồi ở chỗ này, thành thói quen rồi" Tống Vân Thùy cầm dao dĩa tao nhã cắt tảng thịt bò trong đĩa.
Tần Sơ Hạ bặm môi, biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810674/chuong-1049.html