Phó Diệc Phàm dừng chân, nhìn về phía Tống Văn Thùy.
Trợ lý Thang Hưng Hiền đứng một bên thấy thế, vô cùng hiểu chuyện, quay về phía Phó Diệc Phàm gật đầu nói: "Tổng giám đốc Phó, tối về văn phòng trước.”
“Được.” Phó Diệc Phàm đáp một tiếng.
Tống Vân Thùy thấy Thang Hưng Hiền đã đi xa, xung quanh cũng không có người nào khác, mới nhướng mày nhìn Phó Diệc Phàm, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn anh chuyện vừa rồi”
“Cảm ơn tôi cái gì cơ?” Phó Diệc Phàm hỏi ngược lại.
Tống Vân Thùy ngẩn ra, nhìn đôi mắt đen lạnh lùng của Phó Diệc Phàm, ấp úng trả lời: “Vì vừa rồi ở trong cuộc họp anh đã giúp tôi hả giận”
“Cô nghĩ nhiều rồi” Phó Diệc Phàm hờ hững nói, giọng nói không hề có chút lăn tăn nào, thấy Tống Vân Thùy không nói gì nữa, lại hỏi tiếp: “Còn chuyện gì nữa không?”
Nụ cười trên gương mặt Tống Văn Thùy dần cứng đờ, nhìn ánh mắt của Phó Diệc Phàm, tâm trạng phức tạp lắc đầu: “Không” Phó Diệc Phàm lịch sự gật đầu một cái, sau đó một mình rời đi.
Ánh mắt Tổng Vân Thùy vẫn nhìn theo Phó Diệc Phàm, nhìn bóng lưng của người đàn ông cao lớn đẹp trai đó, trong lòng càng thêm mơ màng.
Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
Phó Diệc Phàm trở lại văn phòng thì thấy Tân Sơ Hạ đang ngồi ngay ngắn vừa nhìn hợp đồng, vừa phiên dịch nội dung đưa vào trong máy tính.
Nhìn thấy Phó Diệc Phàm trở về, Tần Sơ Hạ lập tức dừng hoạt động lại, tò mò hỏi: “Đêm nay tôi ở đâu vậy?”
“Dưới tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810658/chuong-1033.html