Tuy nhiên, cái tát mà Tần Sơ Hạ nghĩ đến lại không hề rơi xuống.
Tống Vân Thùy giơ tay lên, nhưng cô ta lại từ từ nắm lại giữa không trung và đặt xuống.
Đôi môi đỏ mọng khẽ run lên, cô ta tức giận nhìn chằm chằm vào Tấn Sơ Hạ. Trong ánh mắt ấy hiện lên một nỗi buồn bã, cô ấy lạnh lùng nói: “Tân Sơ Hạ, tôi hy vọng cô đừng làm tổn thương đến Phó Diệc Phàm”
“Tự nhiên tôi lại làm tổn thương anh ta làm cái gì chứ? Anh ta không hãm hại tôi là may rồi” Tần Sơ Hạ thấy Tống Vân Thùy không ra tay thì sợ hãi đặt túi hồ sơ xuống và nói với vẻ mặt khinh thường.
“Mong cô nói lời phải giữ lấy lời”
Tống Vân Thùy hít một hơi thật sâu, ráng nén nỗi đau trong lòng rồi xoay người rời đi.
Thực ra vào sáng nay, ông cổ của Phó Diệc Phàm là Phó Hoằng Khôn đã bất ngờ gọi điện cho cô ta và nói với cô ta rằng ông ấy hy vọng Tống Vân Thùy có thể đồng ý kết hôn với Phó Diệc Phàm và ông ấy còn muốn cô ta vun đắp mối quan hệ với Phó Diệc Phàm ở trong công ty.
Phó Hoằng Khôn thuyết phục cô ta qua điện thoại rất lâu, cô ta không đồng ý nhưng lần này cô ta không từ chối yêu cầu của Phó Hoằng Khôn nữa.
Nhưng mà trước đây, Tống Vân Thùy đã nói với Phó Diệc Phàm rằng Tần Sơ Hạ muốn tiếp cận anh là để trả thù cô ta.
Nhưng còn Phó Diệc Phàm thì sao chứ?
Không những Phó Diệc Phàm không tin Tống Văn Thùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810655/chuong-1030.html