Tần Sơ Hạ thúc giục: "Anh nhắm mắt lại, đưa tay ra, đợi lát nữa sẽ biết."
Phó Diệc Phàm hơi nghi ngờ nhìn Tần Sơ Hạ, cuối cùng vẫn đưa tay ra, sau đó nhắm hai mắt lại.
Tần Sơ Hạ mỉm cười, sau đó lấy từ trong túi xách của mình ra một cây viết, cầm lấy tay Phó Diệc Phàm, rồi viết gì đó lên lòng bàn tay anh.
Sau khi làm xong mọi chuyện, cô cười nói: “Anh có thể mở mắt rồi”
Phó Diệc Phàm mở to mắt, theo quán tính, anh cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình, vậy mà lại chẳng có gì hết! Rõ ràng mới này anh cảm nhận được cô cầm thứ gì đó có hình dạng từa tựa một cây bút vẽ bậy lên lòng bàn tay anh mà.
Tần Sơ Hạ thấy thế, đắc ý nở nụ cười: "Tôi làm ảo thuật cho anh xem!"
"Ảo thuật gì?" Phó Diệc Phàm nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú.
Tần Sơ Hạ vươn hai tay, nắm lấy bàn tay to lớn vừa được cô tô vẽ kia của Phó Diệc Phàm như đang cầm lấy báu vật. Sau đó cô kẹp bàn tay anh giữa hai lòng bàn tay của cô, rồi nhắm mắt lại, niệm một tràng câu thần chú mà không ai nghe hiểu gì.
Cô lấy tay ra, mỉm cười nói: "Anh xem nè!"
Phó Diệc Phàm đánh mắt về phía lòng bàn tay mình, chỉ thấy trên đó xuất hiện một icon gương mặt tươi cười màu xanh nhạt.
"Ngây thơ" Anh nói. Nhưng Tân Sơ Hạ lại chú ý thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên một tẹo. cô không thèm để ý, đáp: "Ngây thơ thì ngây thơ! Dù sao anh vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810653/chuong-1028.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.